Âu Dương Kỳ đang ở sân sau luyện kiếm, đã lâu rồi, từ khi vào hoàng cung tới bây giờ đã mấy tháng y cũng chưa từng động vào thứ vũ khí thân thuộc này, nhưng mà hôm nay rãnh rỗi không phải xử lý công vụ, y liền muốn vác kiếm lên đi vài đường.
Thân thủ của Âu Dương Kỳ không tệ, hay còn nói là rất xuất sắc, từng chiêu thức từng động tác đều rất uyển chuyển nhưng không kém phần mạnh mẽ táo bạo, nếu như có người nào đó đứng trước mặt giao đấu cùng y thì sẽ không khó để phát hiện ra, những chỗ mà y tấn công tới đều sẽ rơi trúng vào nơi yếu hại.
Nhưng mà vương gia đại nhân dường như có chút xuất thần, đôi mắt y tĩnh lặng giống như không quá chú tâm vào việc đang làm, luôn nhìn về phía xa xăm, y đang suy nghĩ về cái gì đó.
Bất chợt, từ bên cạnh bức tường cao nhảy vào một người mặc hắc y.
"Vương gia." Ám vệ quỳ một gối, kính cẩn đưa ra vật trong tay, "Có thư từ Diệp công tử."
Trong nháy mắt Âu Dương Kỳ hồi thần, từ trên không trung nhẹ nhàng đáp xuống.
Y nhận lấy phong thư được xếp gọn gàng, sờ vào cảm giác có hơi dày, không biết người gửi viết cái gì bên trong.
Ám vệ sau khi giao xong thư cũng liền biến mất vào một góc khuất nào đó.
Âu Dương Kỳ bước nhanh đến bàn đá, đặt trường kiếm sang một bên, bắt đầu giở thư ra đọc.
Diệp Nhược Phi viết rất nhiều, kín cả bốn mặt giấy mỏng, chủ yếu là báo lại lộ trình cùng những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872310/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.