Lúc Diệp Nhược Phi bước ra khỏi phòng thì thấy Thiên Thiên đang ngồi bên bàn an ủi lão bản vẫn còn trong cơn kinh hách, những thị vệ khi nãy bị hắn đuổi ra ngoài bây giờ đang tiếp tục xử lý nốt những phần bánh còn dang dở. Bên ngoài vẫn mưa rả rích, xem chừng là phải đến nửa đêm mới có thể yên tĩnh lại.
Người dưới lầu nhìn thấy hắn ra ngoài đầu tiên không ai khác chính là lão bản đang lo lắng cho con trai và con dâu của mình, vội vàng đứng dậy: "Công tử!"
Diệp Nhược Phi tiến về phía lão, mỉm cười nói: "Lão bản yên tâm, nhi tử của ông không có việc gì."
"Thật... Thật không?" Lão bản giọng run run.
Diệp Nhược Phi gật đầu, dặn dò: "Thật, lát nữa ta kê một đơn thuốc, ông cứ dựa theo mà sắc cho A Đồng uống mỗi ngày hai lần, hiện tại không nên để hắn làm việc nặng là được."
Dừng một chút, lại nói: "Còn về phần Như Lan cô nương, lúc nãy ta có bắt mạch qua, phát hiện một chuyện rất quan trọng."
Lão bản vừa mới thở phào liền nháy mắt căng thẳng trở lại: "Chuyện.... Chuyện quan trọng gì?"
Diệp Nhược Phi cười nói: "Là chuyện vui. Như Lan cô nương có thai rồi."
"... Thật ư?!" Lão bản trợn tròn mắt.
Diệp Nhược Phi gật đầu, lão bản còn chưa kịp vui mừng thì đám thị vệ ở bên kia đã nhanh chân đi lấy ra mấy bình rượu.
Thị vệ thân tín của Thiên Thiên cầm đầu nâng chén, dõng dạc hô: "Nào nào các huynh đệ, có nghe thấy gì không? Chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872307/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.