Diệp Nhược Phi ngồi trong xe ngựa cùng với Thiên Thiên, vô cùng vô cùng có cảm xúc muốn quỳ lạy cái vị đang ngồi trên ngai vàng tại kinh thành kia.
Thế này mà nói là chỉ đưa vài người theo để bảo vệ ư? "Vài người" này đem ra chiến trường dàn 7749 cái trận pháp thiên la địa võng người ta còn cảm thấy hợp lý hơn a!
Chỉ là từ thủ đô đi ra tỉnh khác thôi không phải sao, cần gì lắm người phiền phức vậy chứ!
Càng nhiều người càng nhiều miệng ăn có biết không. Lúc tới nơi còn không biết có đủ chỗ ở hay không nữa.
Quốc sư đại nhân ngồi bên cạnh nhìn người anh em của mình sắc mặt hầm hố cắn hạt dưa, không khỏi dở khóc dở cười, cũng có thể hiểu được tâm trạng của hắn lúc này. Vốn dĩ lúc đầu chỉ định mang vài ám vệ mà thôi, nhưng đột nhiên Âu Dương Kỳ nhớ ra lộ trình tới Tây Nam có một đoạn phải đi ngang Miêu Cương. Với tâm trạng thấp thỏm trong lòng, Âu Dương vương gia quyết định bẩm chuyện này lên hoàng huynh của mình. Kết quả một đoàn người liền biến thành một đoàn quân.
Đối với sự việc này, Thiên Thiên bày tỏ bản thân cũng rất bất lực, nhưng vẫn là không thể có ý kiến a.
Người ta là hoàng đế đó.
Hiện tại đoàn người đã đi được một phần năm chặn đường kể từ lúc khởi hành cách đây hai canh giờ. Thiên Quốc bây giờ tuy nói thời tiết đẹp, nhưng mà giữa trưa vẫn là nắng có chút chói, Diệp Nhược Phi ngồi trong thùng xe mồ hôi tuôn không ngừng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872306/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.