Tháng hai đến, tiết trời trở nên ấm áp hơn rất nhiều, Thiên Quốc bách tính sau khi nghỉ tết xong đều trở về, mang theo không ít những đặc sản quê nhà. Không khí cả nước bắt đầu rộn ràng trở lại.
Bên trong hoàng cung, Âu Dương Mặc đang thượng triều, cùng với Quốc sư Thiên Thiên và vương gia Âu Dương Kỳ đứng trong hàng ngũ đại thần. Sắc mặt ai cũng đều có chút khó coi.
"Chuyện này sao không báo cho trẫm biết ngay từ đầu?!" Âu Dương Mặc đập tay xuống bàn, ánh mắt âm trầm quét một vòng đại điện.
Chúng đại thần tiểu thần đều không dám ngẩng đầu.
Chẳng là sáng sớm hôm nay, hoàng đế trẻ trong lúc chờ lên triều có tranh thủ xem xét một ít công văn. Lật được vài tờ đột nhiên nhìn thấy có một công văn báo cáo về việc đê điều ở biên giới Tây Nam.
Bờ đê ở Tây Nam đã có vấn đề về sạt lở hơn hai tháng qua, tình hình có vẻ rất nghiêm trọng, mà tri phủ địa phương dâng tấu cũng rất lâu rồi, nhưng không hiểu sao mãi đến bây giờ công văn mới đến tay Âu Dương Mặc.
Vì thế mới tạo thành tình huống như bây giờ.
Âu Dương Mặc hiện rất tức giận, giống như nghiến răng mà nói: "Không phải các khanh không biết biên giới Tây Nam là vùng trọng yếu của nước ta, hàng năm đều có lũ lụt. Nếu không nhờ cái đê đó thì nguồn cung cấp lương thực đến kinh thành đã sớm triệt rồi. Bây giờ sắp tới không biết khi nào triều cường, rồi mùa lũ đến, các khanh nghĩ hậu quả sẽ là gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872305/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.