Lời nhắc từ tác giả ( chương đặc biệt sẽ có hơn 2000 chữ và đây cũng là điểm mấu chốt của câu chuyện mong các bạn đọc và cho xin cảm nhận để mình chỉnh sửa và để chuyện trở nên hoàn thiện hơn)
Vừa thấy mặt vân thiếu gã liền quát lớn:
" Tên nghiệt súc này dám đánh nhi tử của ta!!!"
Vân thiếu bất giác run người khí tức từ người này toả ra khiến y mấy phần khiếp sợ:
" tên này lẽ nào là cha của chu cửu toi rồi…"
Lạc lam túm tay vân thiếu nghiêm giọng nói:
" Đệ đánh nhi tử nhà người ta đúng khôn****g???"
Vân thiếu ấp úng ánh mắt có vài phần né tránh.
" Là…là đệ. "
Lạc lam trầm mặc không hỏi thêm.
Gã kia thấy vân thiếu không nói gì thì càng tức giận tỏa ra luồng khí tức cuồn cuộn như làn sóng giữ dội muốn nuốt chửng vân thiếu:
" Ta hỏi lại lần nữa là ngươi đánh nhi tử của ta đúng không."
Vân thiếu cố gắng kìm nén nỗi sợ trong lòng dõng dạc nói:
" Là ta."
Câu trả lời này khiến gã có chút bất ngờ nhưng rồi lại trừng mắt với vân thiếu ánh mắt sắc bén như đao chĩa về phía vân thiếu.
" tên tiểu tử nhà ngươi đúng là không biết trời cao đất dày, ngay cả nhi tử của ta cũng dám động vào."
Vân thiếu không chịu thua giọng nói như đinh đóng xuống:
" là hắn sỉ nhục ta trước…"
Gã chỉ cười lạnh ánh mắt khinh thường:
" Loại người như ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-ta-dua-vao-phan-dien-de-song-sot/3547507/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.