May là, có vẻ lúc này nhân cách chủ đang chiếm ưu thế. 
“Tôi không sao.” Cố Hi Đình lắc đầu, “Nhưng mà anh đó, bây giờ anh khó chịu lắm à?” 
Sự quan tâm chợt xuất hiện khiến thanh niên sửng sốt, mũi cay xè, nước mắt rơi xuống tí tách, vừa lau nước mắt vừa nói: “Tôi không sao.” 
Từ khi đổ bệnh đến nay, ai cũng nói gã điên rồi, nói gã là đồ tâm thần, đây là lần đầu tiên có người hỏi gã có khó chịu không? 
Thanh niên ngẩng đầu nhìn Cố Hi Đình, nước mắt trào ra như vỡ đê. 
Cố Hi Đình nhìn vào mắt gã, nói rành rọt từng chữ: “Anh bị bệnh, anh cần gặp bác sĩ.” 
“Tôi… Tôi đã khám rồi, nhưng bọn họ nói vô ích thôi.” Thanh niên khó khăn lắm mới khống chế được cảm xúc, giải thích, “Tôi biết tôi không sống lâu được, tôi chỉ muốn gặp cậu một lần trước khi chết. Ban đầu tôi cũng không muốn làm phiền cậu, nhưng mà… Nhưng mà tôi không nhịn được!” 
Thanh niên móc một đống ảnh trong túi ra, nhưng tay gã đang không ngừng run rẩy nên gần như không nắm được bất cứ món đồ nào. 
Những bức ảnh rơi xuống sàn như tuyết đổ, Cố Hi Đình nhìn từng tấm, tất cả đều liên quan tới cậu. 
Cố Hi Đình giật thót trong lòng, nhưng vẫn cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại: “Anh là fan hâm mộ của tôi à?” 
Đôi mắt thanh niên ánh lên vẻ cuồng nhiệt, điên cuồng gật đầu. 
Cố Hi Đình: “Sao anh không dùng cách đàng hoàng để gặp tôi?” 
Thanh niên cúi đầu: “Hắn… Là hắn muốn bắt cóc cậu tới đây, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-viet-nam-than-vao-trong-tieu-thuyet-tui-co-duoc-nguoi-that/1284384/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.