Đầu nhức quá, huyệt thái dương nhói lên đau buốt, cơ thể không thể cử động được, cứ như bị thứ gì trói lại… 
Cố Hi Đình khó khăn lắm mới mở mắt ra được, nhìn thấy một căn phòng lờ mờ. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ nhỏ, chiếu sáng căn phòng không quá mười mét vuông. 
Trong phòng chất đầy đồ đạc linh tinh, chỉ có một khoảng trống nhỏ ở giữa được miễn cưỡng dọn để… chuẩn bị cho cậu, Cố Hi Đình đang bị trói vào ghế, nhẹ nhàng lắc thư theo sàn nhà. 
Bên tai thoáng có tiếng sóng biển truyền đến, cậu đang ở trên thuyền sao? 
“Cậu tỉnh rồi à?” 
Đúng lúc này, người đàn ông đẩy cửa bước vào, gã mặc chiếc áo lông màu đen, trên tay bưng một bát cháo, ngồi quỳ một chân rồi nói: “Ăn chút gì trước đi.” 
Là gã đàn ông nhờ cậu chụp ảnh trong công viên đường phố. 
Cố Hi Đình nhìn gã chằm chằm: “Anh là ai?” 
Gã đàn ông không trả lời cậu, chỉ nói: “Ăn cơm trước đi, cậu đã không ăn uống một ngày rồi.” 
Qua một ngày rồi? 
Cố Hi Đình cử động cổ tay, hỏi tiếp: “Sao lại bắt cóc tôi?” 
Người đàn ông im lặng chốc lát, dường như hạ quyết tâm rất lớn, lúc này mới nói: “Thật sự xin lỗi, hắn đã bắt cóc cậu.” 
Hắn? 
Cố Hi Đình: “Hắn là ai?” 
Người đàn ông lắc đầu: “Cậu thấy hắn thì biết.” 
Cố Hi Đình còn muốn hỏi tiếp, một thìa cháo trắng ấm áp đưa tới bên miệng: “Ăn đi.” 
Cố Hi Đình nuốt từng ngụm một, quan sát người trước mặt. 
Mặt mũi cúi thấp, rụt rè kiềm chế mang chút 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-viet-nam-than-vao-trong-tieu-thuyet-tui-co-duoc-nguoi-that/1284383/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.