Ta uyển chuyển nói: “Đã muộn thế này rồi…”
“Trước kia ngày hội hoa đăng, chúng ta còn chơi đến muộn hơn nữa cơ.” Hắn khẽ cười: “Lần nào ta cũng đưa nàng về nhà bình an mà, phải không? Nhiễm Nhiễm, ta nhớ nàng rất thích hội hoa đăng.”
Ta rất muốn nói rằng mấy năm nay, ta phát hiện còn rất nhiều điều thú vị hơn hoa đăng nhưng liếc nhìn hai người đàn ông đeo đao đứng bên cạnh, cuối cùng vẫn đem câu nói kia nuốt xuống.
Hắn còn nói: “Bọn trẻ trong thôn đều chơi rất vui vẻ. Ta đã hứa với chúng sẽ rủ nàng cùng đến chơi.”
Ta không biết hắn bỗng dưng nhắc đến mấy đứa bé kia đến cùng chỉ là thuận miệng hay có ý uy hiếp. Nhìn vào ánh mắt lấp lánh ý cười kia, ta chỉ đành theo hắn cùng ra ngoài.
Người trong thôn từ xưa đến nay luôn phải chật vật kiếm cái ăn cái mặc, làm gì có thời gian thảnh thơi, nhàn nhã mà tổ chức hội hoa đăng như những người sống nơi Kinh Thành. Đừng nói là bọn nhỏ, đến cả rất nhiều người lớn nơi đây cũng là mới thấy hoa đăng lần đầu trong đời. Huống chi còn là hoa đăng đủ mọi màu sắc, hình dạng như thế này nữa.
Những con người mặt trời mọc thì dậy đi làm, mặt trời lặn liền đi ngủ kia, giờ đây chạy hết ra đường ngắm hoa đăng.
Trên đường có mấy đứa bé nhiệt tình đến chào hỏi ta, nhưng nhanh chóng bị cha mẹ kéo về.
Người đàn ông đi bên cạnh ta khí độ bất phàm, vừa nhìn đã biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vi-hon-phu-trung-sinh/3002446/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.