Hắn không ngăn cản ta.
Đi được một quãng, ta lặng lẽ quay đầu nhìn lại.
Hắn vẫn đứng im nơi đó, như muốn hòa làm một với bầu trời u tối.
Ta đoán, hắn nhất định là bệnh đến choáng váng đầu óc. Không thì một vị Hoàng Đế đang yên đang lành không chịu ở trong Hoàng Cung, chạy đến chỗ này làm gì?
Có muốn giết ta đi chăng nữa, tùy tiện bảo ai đó đi làm không phải được rồi sao?
Cứ tưởng hắn để ta đi nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc, nhưng ta đúng là quá ngây thơ rồi.
Cạnh bên nhà ta chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mọc lên một tòa nhà, có hộ vệ cầm đao đứng gác vòng quanh khiến cho bọn trẻ không dám đến tìm ta nữa.
Điều khiến ta đau đầu hơn là xung quanh nhà của ta cũng có người canh gác.
Ta nghi ngờ hắn muốn từ từ tra tấn ta, đám lính gác kia là để đề phòng ta chạy trốn.
Tuy không có ai động thủ với ta nhưng bị nhiều người như vậy trông chừng ngày đêm, cũng là một loại tra tấn về mặt tinh thần.
Canh giữ ngoài cửa là hai người đàn ông, người trẻ tuổi hơn sau hai ngày đứng gác, rốt cuộc cũng nhịn không được mà nói nhỏ với bạn đồng hành: “Vị cô nương kia cũng thật kiêu ngạo. Bệ hạ đích thân đến mời mà vẫn thờ ơ. Vị ở trong cung cũng không lớn lối đến vậy đâu.”
“Nói năng xằng bậy.” Người đàn ông lớn tuổi hơn hạ thấp giọng: “Vị Kiều cô nương kia không phải người trong cung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vi-hon-phu-trung-sinh/3002452/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.