Ta nhìn hắn một cách đầy khó hiểu.
Đó là giấc mơ của hắn, có phải của ta đâu. Làm sao ta biết được?
Trước đó, hắn luôn tỏ ra hết sức kiên nhẫn, nhưng đến khoảnh khắc này đây, hắn như thể mất hết tất cả kiên trì, cấp bách muốn một câu trả lời.
Hắn tiến lên một bước, ánh mắt khóa chặt vào ta: “Nhiễm nhiễm, nàng sẽ lựa chọn thế nào?”
Bị hắn truy hỏi dồn dập, ta đành nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời: “Nếu là ta của ngày xưa thì ta không rõ nhưng ta của bây giờ chắc chắn sẽ không vì một viên thuốc mà hi sinh chính mình.”
Vẻ mặt hắn trầm xuống.
Ta bị ánh mắt âm u vô hồn của hắn nhìn đến thở không nổi.
Dường như hắn đã rơi vào tình cảnh còn đáng sợ hơn lúc nãy, hai mắt cụp xuống, hồi lâu không nói một lời.
Ta bị gió đêm thổi có chút lạnh, len lén nhìn sắc mặt của hắn, cảm thấy trông hắn còn lạnh hơn cả ta, đành cố kìm lại, không lên tiếng.
Một thị vệ khó xử bước tới, cúi đầu, nhỏ giọng bẩm báo: “Bệ hạ, Kiều nhị cô nương tới.”
Mặc dù y đã cố hạ thấp giọng nói, ta vẫn nghe thấy rõ ràng.
Điều đầu tiên hắn làm không phải căn dặn thuộc hạ phải làm gì mà là nhìn về phía ta.
Ta chỉ cảm thấy thật thần kỳ. Một làng chài nho nhỏ như nơi này thế mà quý nhân kẻ đến người đi tấp nập.
Ta cũng không phải người không hiểu xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-vi-hon-phu-trung-sinh/3002444/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.