Edit: Mila
Beta: Zen
_______
Phó Sinh vẫn như cũ không nói gì. Chỉ đóng cửa phòng đối diện mà Tu Từ vừa đi ra.
Sau khi đóng cửa lại, anh cúi người ôm Tu Từ, quay người trở lại căn phòng 918 mà hai người đã ở cùng nhau mấy tháng.
Tu Từ không dám cử động, qua một hồi lâu, cậu cẩn thận áp mặt mình vào cổ Phó Sinh, như nạp năng lượng từ đó.
"Tu Từ, em vẫn không biết vì sao anh tức giận."
"..." Tu Từ run lên một giây, không dám trả lời tùy tiện, gắt gao ôm lấy bả vai Phó Sinh, sợ anh ném mình xuống đất.
"Như cách em không bao giờ sử dụng não trong công việc." Phó Sinh ngồi dựa vào thành giường nói tiếp.
Anh để Tu Từ ngồi lên đùi mình, nâng cánh tay Tu Từ lên kiểm tra vài lần, sau khi xác định trên người không có vết thương nào thì khuôn mặt anh mới bình tĩnh trở lại.
"Em sai rồi..." Tu Từ mơ hồ nói xin lỗi, "Rất xin lỗi..."
Phó Sinh nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp kia của cậu, bởi vì vừa mới khóc nên khóe đã mắt đỏ hoe, lông mi dính vào nhau, khiến cho trông cậu có chút đáng thương.
"Anh chỉ muốn em trân trọng thân thể của bản thân hơn. Việc này khó lắm sao?" Phó Sinh giữ gáy cậu xoa xoa.
Tu Từ không hiểu, Phó Sinh trân trọng cơ thể của cậu ư, không trân trọng nó cũng không liên quan gì tới việc cậu chỉ yêu mỗi Phó Sinh.
Rơi vào ngõ cụt, Tu Từ sẵn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-nuoc-ban-trai-nho-co-chap-dien-roi/3539617/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.