Chương trước
Chương sau
Edit: Mila

Beta: Zen

_______

【 Anh ấy giận rồi, tôi không biết phải làm sao.

Nếu anh ấy không thích tôi nữa, tôi sẽ mang anh ấy giấu đi. 】

__

Cú ngã đó đau thật, nhưng Tu Từ đã đóng máy rồi, ngày mai không cần phải diễn nữa, dù cú ngã đó có nặng đến đâu cũng không lo làm lỡ thời gian của đoàn phim.

Phó Sinh cúi đầu nhìn cậu một lúc rồi chậm rãi cúi người, anh bế cậu đến ghế sô pha rồi đặt cậu ngồi xuống, sau đó vào phòng tắm lấy máy sấy tóc, đứng ra sau lưng Tu Từ sấy tóc cho cậu.

Nhìn thấy vẻ mặt của Phó Sinh, Tu Từ bối rối không chịu nổi, đợi tầm hai phút, cậu nắm lấy cổ tay đang cầm máy sấy của Phó Sinh: "Anh ơi..."

Phó Sinh dừng lại một lúc, không có động tĩnh gì, yên lặng chờ đợi câu tiếp theo của Tu Từ.

"Em tự làm được..." Tu Từ chậm rãi nói. ngôn tình hài

Phó Sinh phớt lờ cậu, mãi cho tới khi tóc cậu khô mới đem máy sấy cất về chỗ cũ, sau đó cầm lấy tấm card phòng ra.

Tu Từ liếc mắt một cái đã nhận ra đó là tấm card của phòng đối diện, tim cậu đập thình thịch: "Anh đừng như vậy mà..."

Phó Sinh không ngừng lại, Tu Từ hoảng sợ nghĩ rằng anh với cậu sẽ ngủ phòng riêng nên vội vàng chạy tới nắm lấy tay anh: "Anh ơi, anh đã hứa cho dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không, không bỏ em mà."

Phó Sinh dừng bước, quay đầu nhìn cậu: "Tôi đi lấy gối."

Tu Từ từ từ nới lỏng lực tay, ngơ ngác nhìn Phó Sinh đi về phía đối diện, ở phía sau trên giường là chiếc gối bị ướt vì cậu đi ngủ mà không sấy tóc.

Thực ra có thể không cần lấy.

Bởi vì ban đêm bọn họ thường không sử dụng hai chiếc gối.

Tu Từ thích nằm trên người Phó Sinh hơn hoặc được anh ôm lấy trong vòng tay để ngủ.

Một là hai người nằm chung gối, hai là cậu sẽ gối đầu lên cánh tay Phó Sinh.

Nhưng những lời này chỉ có thể nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.

Chưa đầy một phút sau, Phó Sinh đã quay lại và thay chiếc gối ướt thành một chiếc gối sạch khác.

Sự im lặng lại tiếp diễn, Tu Từ hoảng quá nên muốn bắt đầu chủ đề: "Anh...anh có muốn uống chút nước không?"

"..." Phó Sinh đã nằm xuống, nghe vậy liền nhàn nhạt liếc cậu một cái, "Ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

"...Chúc ngủ ngon."

Mặc dù Phó Sinh không nói bất cứ điều gì làm Tu Từ cảm thấy khó chịu, nhưng Tu Từ vẫn cảm giác được rằng câu tiếp theo của anh có thể là "Uống nước cái con khỉ, để em bỏ thuốc ngủ vào à."

Cậu đứng bên ghế sô pha hồi lâu, nhìn Phó Sinh nhắm mắt lại, hô hấp đều đều chậm rãi, sau đó mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Tu Từ không dám lại gần, cậu quỳ gối bên cạnh giường, dựa vào ánh đèn cách đó không xa đang phác họa lên khuôn mặt Phó Sinh.

Quá đẹp..!

Không thể phủ nhận rằng khuôn mặt này đã mang lại cảm giác rất an toàn trong lần đầu cậu gặp, nhưng cũng chính nó là nguyên nhân dẫn đến nỗi lo lắng cho Tu Từ về sau.

Phó Sinh có ngoại hình đẹp, tính tình tốt lại xuất sắc về mọi mặt nên có vô số người thèm khát.

Mỗi khi Tu Từ nhìn thấy ai đó gần Phó Sinh một chút, cậu sẽ cảm thấy rằng người đó chính là kẻ thù của mình, kẻ đó sẽ cướp Phó Sinh ra khỏi tay cậu.

Mặc dù khi đó được Phó Sinh nuông chiều sinh kiêu, nhưng những bóng tối chôn vùi trong lòng mình cậu vẫn không dám vạch trần nó ra quá nhiều.

Cậu sợ rằng Phó Sinh sẽ nhìn thấy khả năng chiếm hữu đáng sợ của mình, sợ anh ấy bị sốc - hơn hết cậu sợ rằng mình và Phó Sinh sẽ có một kết cục giống như cha mẹ cậu đã từng.

Tu Từ đã tưởng rằng đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ, nhưng không ngờ tới vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.

Do vậy, đến chính cậu cũng không biết bằng cách nào mà bản thân có thể lên giường ngủ và khi mở mắt ra vào buổi sáng cũng không nhìn thấy khuôn mặt của Phó Sinh, cũng không nghe thấy câu chào buổi sáng của anh ấy.

Tuy nhiên, tiếng nước trong phòng tắm đã khiến cậu yên tâm hơn một chút, khi Phó Sinh đi ra, chiếc nhẫn vẫn còn nằm trên ngón tay áp út của anh, Tu Từ lặng lẽ nhìn nó một lúc rồi nói "Chào buổi sáng".

"Sớm."

Thái độ bình thường của Phó Sinh, hình như anh ấy không còn giận nữa, nhưng Tu Từ vẫn đợi cho đến khi anh thu dọn đồ đạc và sẵn sàng đi ra ngoài, nhưng lại không đợi được nụ hôn chào buổi sáng như thường lệ.

Đêm qua bị té dập mông, bây giờ xương cụt đang nhức nhối vô cùng, răng cũng không được ổn lắm, nhưng có vẻ là đã hạ sốt rồi.

"Anh chờ em với."

Tu Từ xuống giường, chạy lon ton vào phòng tắm và bắt đầu đánh răng rửa mặt, cậu vẫn luôn lắng nghe động tác của Phó Sinh, mãi cho đến khi phát hiện anh không có ý bỏ cậu lại để đi trước thì lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Phó Sinh đi lấy hai phần ăn sáng từ bà chủ cửa hàng ăn sáng như thường lệ cùng ăn với Tu Từ trong phòng khách, sau đó đi ra phía trước để kiểm tra công việc diễn ra như thế nào.

"Tôi đi trước."

"..." Từ Từ yên lặng nhìn bóng lưng Phó Sinh.

Hôm nay, anh ấy không bảo mình uống thuốc.

Tu Từ mở cái túi nhỏ ra, ngẩn người nhìn lọ thuốc một hồi, sau đó chậm rãi lấy ra một viên, nuốt xuống.

Có trời mới biết trong lòng cậu vừa trải qua loại đấu tranh gì, Tu Từ đã đấu tranh kịch liệt, cậu muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với Phó Sinh, chiến đấu hết mình vì một vị trí trong lòng anh.

Hôm nay, trong đoàn làm phim bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra được có điều gì đó không ổn, rõ ràng tâm trạng của Phó Sinh đang không được tốt, vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh từ sáng đến tối, không hề cười một tiếng.

Tu Từ cũng vậy, tuy rằng thường ngày cậu không cười, nhưng hôm nay trạng thái tinh thần có hơi lơ đễnh.

Hai người skinship cũng ít đi nhiều, Tu Từ mỗi lần đi ngang qua Phó Sinh đều muốn vươn tay ra nắm lấy tay Phó Sinh, nhưng cậu đi được nửa đường lại rụt tay lại, dường như không dám.

Hôm nay, Tu Từ vẫn như thường lệ ngồi trên chiếc ghế nhỏ, dán mắt dõi theo bóng dáng của Phó Sinh, mỗi khi Phó Sinh bận việc khác không đi theo được, cậu cứ như vậy ngồi ngơ ngác ở đó.

Trời đã tối, đoàn làm phim sắp kết thúc công việc, Phó Sinh ở phía trước không biết nên nói gì với Bạch Đường Sinh, đành giật giật khóe miệng cười nhạt.

Từ Từ cụp mắt xuống, mân mê mười ngón tay, sau đó xoay người thu dọn túi nhỏ.

Trong túi không có gì, ngoại trừ thuốc, còn có mấy viên kẹo sữa mà Phó Sinh đã mua cho cậu trước đó, Tu Từ lôi một viên ra bỏ vào miệng chậm rãi nhai, tưởng tượng vị ngọt mà cậu ăn là của Phó Sinh.

Trên đường về khách sạn, Phó Sinh và Tu Từ sánh bước bên nhau, khoảng cách không xa nhưng cũng không gần lắm.

Hôm nay, bọn họ nói chuyện với nhau không quá mười câu, toàn là những câu ngắn gọn như "ăn cơm", "đi", "anh đi làm việc".

Tu Từ còn nói ít hơn Phó Sinh, chủ yếu là ừm, được rồi, em hiểu rồi...

Tu Từ không biết nên làm gì để gỡ bỏ bế tắc này, cậu không biết phải làm sao mới có thể an ủi anh bạn trai đang dỗi chỉ với số ít kiến ​​thức nhỏ nhoi của mình.

Đó không phải là loại ba phần tức giận mà là rất tức, rất giận.

Cậu nghĩ về những việc mà cậu đã từng làm trước đây như nào?

Trước đây cả hai cũng không có cãi vã gì, chỉ là trò đùa trẻ con bình thường, Tu Từ làm nũng là được rồi.

Cho đến khi Phó Sinh chuẩn bị ra nước ngoài, xích mích giữa họ mới trở nên lớn hơn nhiều, đó không phải là chuyện có thể giải quyết bằng cách làm nũng, vì vậy Tu Từ sẽ chủ động nhận lỗi về phía mình, rồi đến công ty của Phó Sinh tìm anh để nói lời xin lỗi với anh, điều đó sẽ trực tiếp khơi dậy lòng h@m muốn của Phó Sinh, đây cũng chính là lý do người ta hay nói đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà.

Nhưng bây giờ những điều này hình như vô dụng rồi, Tu Từ đã không còn hiểu câu "làm nũng như một đứa trẻ", Phó Sinh dường như cũng không chấp nhận lời xin lỗi này nữa. Đương nhiên, dụ dỗ cũng không có tác dụng.

So với những việc này, thì vẫn còn tồn đọng vấn đề khác, như lời đe dọa của bà ấy vẫn còn văng vẳng bên tai cậu, Tu Từ không biết Khương Sam và mẹ mình đã nói những chuyện gì với nhau, nhưng cậu thực sự không thể ngồi yên để bà ta tung đoạn ghi âm kia cho mọi người biết...

Khi đó, cư dân mạng sẽ nghĩ gì về cậu và Phó Sinh?

Họ sẽ phát hiện ra chuyện Khương Sam đã chết, họ cũng sẽ cho rằng chuyện của Khương Sam là do hai người làm tức chết, cả hai sẽ bị mọi người buộc tội và dìm xuống.

Phó Sinh vẫn sẽ kiên định mà chọn ở bên cậu chứ? Hay là sẽ quyết định rời đi bởi áp lực của lòng hiếu thảo từ người ngoài?

Nhưng Tu Từ không có cách nào để giải quyết tốt hết thảy những chuyện này, cậu biết rằng nếu tối qua cậu không quay lại mà thực sự rời đi, thì giữa cậu và Phó Sinh thật sự có thể rạn nứt.

Các vết nứt có lẽ đã tồn tại từ lâu.

Còn khoảng mười ngày nữa là đoàn làm phim quay xong, Tu Từ vừa đi vừa nhìn xuống cục đá trên đường.

Tạm kéo dài một khoảng thời gian, chờ cho đến khi đóng máy đã.

Nếu rơi vào tình huống khó khăn nhất, thì cậu nhất định sẽ làm mọi cách để giữ Phó Sinh lại...

Sau khi suy nghĩ kỹ, Tu Từ vươn tay nắm lấy tay người bên cạnh, cố gắng nhếch miệng cười, nghiêng đầu nhìn, nhưng trong tay lại trống không, trước mắt cũng không có người nào.

Tu Từ sững sờ tại chỗ một lúc, sau đó quay lại đã thấy Phó Sinh đứng cách cậu vài mét, lặng lẽ mà nhìn cậu.

Cậu lẩm bẩm: "Anh ơi..."

Tu Từ đi vài bước về phía Phó Sinh, ngẩng đầu cười lộ ra má lúm đồng tiền, ý muốn lấy lòng nắm lấy tay Phó Sinh: "Sao anh không đi trước?"

"Dừng lại và nhìn xem trong đầu em đang nghĩ cái gì."

Phó Sinh liếc nhìn cậu một cái, để cậu nắm tay mình, hai người chậm rãi đi về khách sạn, giống như đã bình thường trở lại.

Nhưng hai người vẫn tắm riêng, Tu Từ đi tắm trước, không mặc quần áo trở về giường, trần như nhộng cuộn mình vào chăn chờ Phó Sinh tắm xong đi ra.

Phó Sinh chỉ đứng bên giường nhìn cậu một cái, như chặt đứt suy nghĩ nhỏ nhoi của cậu: "Mặc áo ngủ vào đi."

"..." Tu Từ không còn cách nào khác mà đứng dậy lần nữa, mặc bộ đồ ngủ một cách khó chịu dưới mắt nhìn của Phó Sinh, thật khó để cảm nhận được sự xấu hổ.

Không biết từ bao giờ trời đã bắt đầu mưa, cũng giống như Tu Từ không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Tiếng mưa gõ vào bệ cửa sổ, Tu Từ từ từ mở mắt ra, nhìn Phó Sinh nghiêng người, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Sau khi xuống giường, Tu Từ cảm thấy mơ hồ, không biết mình muốn làm gì, chỉ biết mình không muốn ngủ nữa, xương cụt lại đau nhức, nhưng lại không dám vào phòng tắm bật đèn để xem sợ rằng ánh sáng sẽ đánh thức Phó Sinh.

Vì vậy, cậu lén lút lấy card của phòng đối diện trên bàn, cẩn thận mở cửa và đi đến căn phòng vốn là của mình ở phía đối diện kia.

Căn phòng tuy không có ai ở nhưng hàng ngày luôn được dọn dẹp nên cũng sạch sẽ, ngăn nắp.

Từ Từ nặng nề thở ra một hơi, ngồi trên tấm tatami nhỏ bên bệ cửa sổ, ôm đầu gối tựa vào tường, ngẩn ngơ nhìn mưa ngoài cửa sổ.

Cậu không biết nước mắt đã rơi xuống từ lúc nào, nhưng Tu Từ không hề cảm thấy bất ngờ, cậu đã muốn khóc từ lâu, sợ Phó Sinh thấy mình phiền phức nên không dám nổi điên hay làm loạn...

Vốn Phó Sinh không biết được khi anh ấy không ở bên cạnh, hầu hết thời gian của Tu Từ đều để khóc trong im lặng, cậu lặng lẽ trút bỏ hết cảm xúc của mình bằng những giọt nước mắt, bởi vì những nỗi đau này không được dỗ dành nên có phát ra âm thanh cũng như không.

Nhưng kể cả khi đang khóc, Tu Từ vẫn luôn canh thời gian, khóc xong 30 phút cậu điều chỉnh lại cảm xúc của mình, xong nghĩ đến việc lẻn về giường và giả vờ như mình chưa từng thức dậy.

Ai có dè vừa mở cửa ra, cậu đã phải mặt đối mặt với Phó Sinh trên hành lang.

Tu Từ siết chặt tay nắm cửa, trước khi Phó Sinh kịp mở miệng đã vội vàng giải thích: "Em không có chạy lung tung, em chỉ vào đây...vào đây xem một chút..."

Nhận ra rằng Phó Sinh đang nhìn vào mặt mình, Tu Từ giấu đi đôi mắt đỏ hoe, mím môi: "Xin lỗi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.