Tạ Tất An ngồi xếp bằng xuống cạnh Kỳ Vô Quá, nói: “Nói thật là cậu không có ý định quay về à?”
Kỳ Vô Quá ngửa đầu nhìn từng chòm sao trên trời, cho dù đây là nông thôn cách xa thành thị hiện đại, sao trời vẫn kém sáng hơn hẳn so với mấy ngàn năm trước đây.
Cậu biết nguyên nhân là gì, linh khí héo tàn, tinh quân say ngủ, những ngôi sao này đều đã chết.
Kỳ Vô Quá ngẩn người một hồi mới lên tiếng: “Lục Chi Đạo đang làm rất tốt, tôi mà về há chẳng phải cướp bát cơm người ta sao?”
Lục Chi Đạo là nhân tài do Kỳ Vô Quá khai phá, trước đây khi tiến cử người này vào làm ở tổ điều tra xem xét, cậu cũng đã có ý định về hưu rồi.
Tạ Tất An thở dài: “Tuy công đức của cậu có thể chuyển thế làm người, thế nhưng lần đầu thai tiếp theo sẽ không còn đặc quyền đó nữa, cũng không biết sẽ đầu thai vào gia đình có thân thế như thế nào.”
Kỳ Vô Quá nguýt một cái: “Lần này có đặc quyền mà cũng thấy các cậu chẳng đáng tin chút nào.”
Tạ Tất An xấu hổ cười nói: “Chuyện này thì do phía bên Thôi Giác phát hiện xảy ra vấn đề trong quá trình chuyển thế, tôi tới để xử lý đây.”
“Đậu má, đến mức này rồi các người mới phát hiện á!” Kỳ Vô Quá ngồi bật dậy, “Chậm tí nữa thì các cậu đến câu hồn tôi được rồi đấy.”
Tạ Tất An sờ mũi, có chút thẹn thùng với ông bạn cũ của mình: “Đây không phải là do thiếu nhân lực làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954773/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.