Lúc Lộ Mạn Mạn rời đi còn nhìn thoáng qua Kỳ Vô Quá, nói: “Đúng là đáng tiếc, sau khi ra khỏi cửa ký ức sẽ trở nên mờ nhạt, trò chơi này cũng không có công năng thành lập tổ đội, bằng không…”
Cô còn chưa nói xong, cơ thể đã dần mờ đi, xem ra hẳn là đã nhấn nút xác nhận qua cửa, rời khỏi không gian quỷ vực.
Kỳ Vô Quá thấy bóng người Phùng Chân cũng biến mất, có chút kỳ quái nói: “Sao cô ấy nói có nửa câu đã biến mất rồi, cảm giác này đúng là khó chịu.”
Đoạn Lệ im lặng một lát mới lên tiếng: “Khó chịu tới mức không muốn qua cửa?”
Kỳ Vô Quá cũng không thấy có gì khác thường, chỉ lắc đầu nói: “Tôi đang nghĩ đến chuyện của Tưởng Lệ Tuệ.”
Đoạn Lệ nhìn lại, không nói gì.
“Giả thiết nhân vật của cô ta là tình thế phải cầm chắc cái chết, vì sao người sáng lập không gian này đoạt hồn khỏi tay quỷ sai, rồi lại đẩy nó vào thế chết?”
Kỳ Vô Quá cau mày, có vẻ vô cùng nghi hoặc.
“Chắc là muốn nhìn dáng vẻ giãy dụa tìm đường sống trong tuyệt cảnh của nhân loại thôi, dù sao nơi này cũng không phải chỗ từ thiện.”
Kỳ Vô Quá sững sờ, sau đó lắc đầu: “Hẳn là không phải, chưa kể đến mục đích, qua hai lần vượt cửa thì tôi thấy logic của game này rất nghiêm ngặt, sẽ không xuất hiện tình thế chắc chắn phải chết.”
Đoạn Lệ nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười: “Nói nghe thử xem?”
“Nhân vật khác nhau hẳn là sẽ có nhắc nhở khác nhau.”
Kỳ Vô Quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954772/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.