Kỳ Vô Quá nâng tay sờ thử vành tai, phát hiện trên đó đã xuất hiện một cái lỗ nhỏ từ bao giờ.
“…” Cậu im lặng một lát, nói: “Cậu thấy sao, tôi cứ có cảm giác là lạ.”
Tạ Tất An nói: “Ám hiệu nhất định phải tạo sự tồn tại, tiện cho cậu lúc nào nguy cấp thì gỡ xuống.”
“Được.”
Kỳ Vô Quá không phải là người quá chú trọng vào vẻ ngoài, chẳng qua chỉ mang thêm cái đinh tai mà thôi, cũng không phải chuyện gì to tát.
“Thử xem nào?” Tạ Tất An nói, “Xác nhận nó hữu hiệu xong tôi sẽ đi.”
Lúc trước nơi này của Kỳ Vô Quá xảy ra chuyện là do họ vội vàng làm việc, toàn bộ quá trình không theo dõi kỹ mới xảy ra sai sót, Tạ Tất An trải qua lần ăn thiệt này đã không còn dám cẩu thả nữa.
“Chờ một chút.”
Kỳ Vô Quá thu khuyên tai vào trong tay, đẩy cửa đi ra sân.
Tạ Tất không hỏi nhiều, cứ như vậy theo sau Kỳ Vô Quá. Bọn họ làm đồng nghiệp đã nhiều năm, đừng thấy bên ngoài Kỳ Vô Quá vẫn luôn lười nhác hờ hững, thật ra cậu là người rất có chủ kiến.
Chuyện gì đối phương đã không muốn nói, hỏi sẽ không đáp, mà chuyện đối phương muốn làm, cản cũng vô dụng.
Trước đây có ý muốn về hưu, đầu thai chuyển thế làm người bình thường đã bộc lộ điểm ấy.
Trong sân vẫn tồn tại đám sương mù mờ ảo mông lung, trông có vẻ vô hại, nhưng thật ra đã chia Kỳ gia thành ngoại giới với nơi này.
Vào ban đêm, âm sai làm việc, tà ma lảng tránh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ve-huu-phan-quan-tham-gia-tro-choi-chay-tron/954774/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.