Không khí xung quanh lập tức thay đổi, một cung điện cực kỳ to lớn, đứng sừng sững ở hướng chính bắc.
Gió đêm từ bốn phương tám hướng ập vào chóp mũi Thư Quân, nàng thiếu chút nữa không thể thở được.
Bệ đá bạch ngọc cao 108 bậc kéo dài đến Phụng Thiên Điện, Thư Quân bước đi một bước, đầu gối mềm đi một phân, mỗi một chỗ nơi này đều thể hiện sự tôn nghiêm tối cao của Hoàng đế.
Không biết đi bao lâu, khi đến hành lang Phụng Thiên Điện, tay chân nàng đã lạnh cóng đến tê dại. Nàng lại không phát hiện ra, chỉ quay đầu nhìn lại, thấy khu làm việc bao la hùng vĩ sắp đặt chỉnh tề như bàn cờ dưới chân, giống như hình ảnh phản chiếu của sao trời, trong ánh đèn mờ ảo, con người càng có vẻ nhỏ bé.
Tiểu cung nữ sợ nàng bị lạnh, khẽ nhắc nhở: “Tiểu thư, bên ngoài lạnh, mau vào đi thôi.”
Thư Quân hoàn hồn, đi theo sau nàng ấy tiến vào cổng Phụng Thiên Điện. Phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, Thư Quân nghe mà hơi run rẩy, căng da đầu theo cung nữ đi vào cửa hiên.
Lưu Khuê đứng ở cửa, cười tủm tim vén mành che màu vàng sáng lên khoảng chừng một ngón tay: “Tiểu thư, Thánh thượng đang chờ ngài ở bên trong.”
Thư Quân bất lực nhìn Lưu Khuê, ánh mắt khổ sở: “Công công..” Vừa mở miệng là muốn khóc.
Lưu Khuê biết nàng vừa nhận ra Hoàng đế, chắc chắn sợ hãi, vội vàng nhỏ giọng trấn an: “Cô nương ngốc, không phải sợ. Bệ hạ muốn gặp người, hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/3729660/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.