Chương trước
Chương sau
Dao Dao nằm bên cạnh dùng tay lay lay Ninh Thời Tuyết rồi nắm lấy tay cậu nhưng Ninh Thời Tuyết vẫn không mở nổi mắt.

Thấy vậy thì nhóc con cũng có vẻ hoảng loạn, loạng choạng bò dậy rồi ném gối xuống đất để nhảy xuống giường.

Tư thế dùng mông tiếp đất cùng loạt động tác trôi chảy này đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt, ra đây là cách mà Dao Dao dùng để lén xuống giường. May mắn là phòng này vốn dành cho người già nên giường cũng không cao. Nếu không cũng bằng mông của nhóc

Dao Dao chạy hết sức để đi tìm vali, sau đó lại dùng hết sức để xô đổ hết đồ trong đó ra rồi ngồi xổm xuống tìm kiếm.

Bé nhớ cô giáo ở nhà trẻ từng dặn khi bạn nhỏ bị ốm, bị sốt thì phải nói ngay với ba mẹ hoặc người lớn khác ở trong nhà để được dẫn đi viện hoặc uống thuốc.

Hiện tại Ninh Thời Tuyết phát sốt nhưng mà Ninh Thời Tuyết cũng không phải là em bé. Điều này khiến Dao Dao gãi gãi mặt, đắn đo một chút rồi quyết định bỏ qua bước tìm người lớn, cho Ninh Thời Tuyết uống thuốc luôn.

Nhóc không biết chữ nhưng nhóc biết hộp thuốc có hình hoa hướng dương nhỏ này, ông quản gia nói trẻ em thì uống nửa viên nên Dao Dao lấy 1 viên thuốc xong thì lại lạch bạch chạy đến chỗ Ninh Thời Tuyết.

Dao Dao chân ngắn, không thể bò lên giường được dù đã cố hết sức. Bé đành phải xoay mặt Ninh Thời Tuyết lại rồi đưa thuốc về phía cậu:

- Xấu xa, uống thuốc nè.

Nhóc đã lén đặt biệt danh cho Ninh Thời Tuyết vì trong suy nghĩ của nhóc, Ninh Thời Tuyết là người xấu.

Trong khi Ninh Thời Tuyết sốt đến mơ màng thì bị một chuỗi âm thanh và tiếng nói trẻ con gọi tỉnh. Bởi vì bị sốt nên cả gương mặt của cậu ửng đỏ, cụp mắt nhìn thuốc hạ sốt trong tay Tạ Dao Dao xong thì hơi híp mắt lại như đang cười.

Dao Dao ngơ ngác không hiểu gì mà nhìn người trước mặt.

Tuy là hay nghe chị Miểu Miểu nói về vẻ đẹp của người này nhưng nhóc vẫn cảm thấy cha dượng xấu như ma. Cho đến khi thấy được cảnh này thì hơi xấu hổ, tai nhỏ hồng hồng rồi thẹn thùng mà tựa vào mép giường, dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn đối phương.

Ninh Thời Tuyết ngồi dậy, bế Dao Dao lên:

- Đây là thuốc cho trẻ em, không có hiệu quả với ba.

Dao Dao nhìn như một cục bông mềm mại nhưng cũng nặng đến mức cột sống và thắt lưng của Ninh Thời Tuyết phản đối.

Sau khi đặt bé con lên giường xong thì cậu lại nằm vật xuống giờ. hơi thở thoi thóp.

Bản tính của trẻ con là thiện lương nên cho dù ghét đến mấy thì cũng bị dao động khi thấy bộ dạng nửa chết nửa sống của Ninh Thời Tuyết.

Dao Dao nắm chặt thuốc trong ta, nước mắt chực trào, dùng sức muốn nâng Ninh Thời Tuyết, nghẹn ngào nói:

- Sao lại vậy? Con đi tìm ba lớn, chúng ta đi bệnh viện.

"Như thế nào giới dạng nha," Tạ Diêu Diêu nắm chặt chính mình dược dược, dùng ra ăn nãi kính nhi tưởng kéo hắn lên, hốc mắt có điểm đỏ, "Oa tìm Đại ba ba, oa nhóm đi bệnh viện."

Ninh Thời Tuyết: "...!!! Không cần. Anh ta đến thì mình chết còn nhanh hơn ấy chứ."

Nghĩ rồi dùng tay xoa xoa đầu nhóc con. Vốn định trùm chăn ngủ tiếp thì sáng mai sẽ đỡ nhưng thấy Dao Dao vẫn khóc không ngừng nên Ninh Thời Tuyết quyết định đi tìm nhóm sản xuất để lấy hộp thuốc:

- Con ngủ trước đi, ba đi một chút rồi về liền.

Dao Dao ưu sầu tràn lan mà phản đối:

- Con cũng đi nữa.

Bởi vì nhóc nhớ Ninh Thời Tuyết không biết đường. Dù nhóc rất buồn ngủ nhưng cha kế đang ốm bệnh như thế, lỡ như bị lạc đường giữa đêm khuya thì phải làm sao. Nhóc nghe thấy nheieuf tiếng chó sủa lắm, nhóc sợ Ninh Thời Tuyết bị chó doạ khóc.

Hơn nữa, Dao Dao vẫn còn nghĩ Ninh Thời Tuyết vì nhóc mà phải ra ngoài, tham gia chương trình. Với tư cách là một em bé trưởng thành, Dao Dao đương nhiên phải chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho Ninh Thời Tuyết.

Nhưng nhóc con lại không hiểu, Ninh Thời Tuyết đang bị bệnh mà còn dẫn theo nhóc thì chỉ khiến bệnh nặng hơn nhưng cậu không từ chối bé con, cũng không phủ nhận suy nghĩ chăm sóc cậu của nhóc.

Ninh Thời Tuyết chỉ dẫn:

- Vậy thì con đi giày nhanh lên, không thì ba không đợi con đâu.

Dao Dao hì hục xỏ giày. Xong xuôi thì vì lo lắng Ninh Thời Tuyết đi lạc mà lon ton chạy đến dắt tay cậu, còn cầm theo đồng hồ cá nhân vì nó có gắn đèn pin.

Dao Dao nghiêm túc ngước nhìn Ninh Thời Tuyết, ra dáng người lớn dặn dò:

- Ba đừng có buông tay con đó.

Ninh Thời Tuyết: "... Ok, đã biết."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.