Ninh Thời Tuyết đợi một lát mà cũng không thấy phản hồi từ phía Tạ Chiếu Châu nên thầm nghĩ trong lòng việc "tổng tài bá đạo" trong truyền thuyết bận rộn cũng là chuyện thường thấy, không cần để ý nhiều.
Bây giờ cũng đã 10 giờ rưỡi rồi nên cậu dẫn Dao Dao đi vệ sinh cá nhân. Sau khi xong xuôi thì cầm bình sữa của nhóc con kia suy tư:
- Con không uống sữa thật à?
Dao Dao được tắm rửa sạch sẽ lại trở thành em bé trắng trẻo đáng yêu, cả người đều toả ra hào quang cục cưng, nghe được câu hỏi của cha kế xong thì nằm xuống nói:
- Con không phải trẻ con!
Ninh Thời Tuyết thấy vậy cũng không ép buộc gì, chỉ véo má Dao Dao:
- Được, con đừng hối hận nhé. Nửa đêm khóc đòi thì ba cũng kệ con.
Dao Dao khịt mũi nhìn cậu, tỏ vẻ không để tâm đến lời nói kia. Nhóc con đã buồn ngủ rồi nên giọng nói cũng nhỏ đi, nhưng vẫn ri rí trong cổ họng như đang muốn giãi bày gì đó.
Ninh Thời Tuyết cũng nằm xuống bên cạnh.
Bàn tay nhỏ mập mạp của Dao Dao còn cầm một chiếc mũ nhỏ màu vàng. Đây là món đồ mà mẹ nhóc làm cho nhóc, được Dao Dao xem như là sự an ủi. Vậy nên mỗi khi đi ngủ, phải cầm hay ôm cái mũ này thì bé con mới tự ngủ được.
Mẹ của Dao Dao qua đời vì bệnh khi bé mới chỉ một tuổi rưỡi. Từ đó về sau, bé được Tạ Chiếu Châu nuôi nấng.
Tạ Chiếu Châu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tu-bo-nguoi-dep-om-yeu-noi-tieng-nho-chuong-trinh-cham-tre/3515551/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.