Năng lực trữ điện của cá đuối điện là có hạn, sau khi phóng hết điện tích trữ, nó liền trở nên vô hại.
Lục Áo không rảnh quan tâm con cá đuối điện này, cậu vội vàng xem tình huống của Nhóc Béo.
Nhóc Béo bị điện giật xù lông, vốn dĩ nó đã khá béo rồi, bây giờ lông xù lên trông càng thêm béo.
Nửa thân của nó ở trong nước, nửa thân còn lại thì ở trên bờ, toàn thân chó mất đi ý thức, đầu lưỡi phấn hồng thè ra từ trong miệng, hai mắt nửa khép, vô cùng đáng thương.
Lục Áo lập tức ôm nó lên, đưa tay xoa xoa bụng nó.
Cách lớp da bụng, Lục Áo cảm nhận được nhịp tim của nó, xem ra nó không có việc gì, chỉ là bị điện giật ngất đi thôi.
Lục Áo thở phào nhẹ nhõm, vừa bực mình vừa buồn cười mà truyền chút sinh mệnh lực cho nó rồi xoa xoa đầu chó của nó.
Sau khi Nhóc Béo được truyền sinh mệnh lực, rất nhanh đã tỉnh dậy, đôi mắt to tròn kia nhìn Lục Áo, rầm rì làm nũng, trông nó vừa tủi thân vừa đáng thương.
Nhất là nửa thân dưới của nó bị ngâm trong nước, toàn bộ nửa thân dưới đều ướt đẫm, bọt nước từ đuôi rơi lộp độp xuống đất.
Lục Áo giúp nó bốc hơi hết nước trên người, nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng mập mạp mềm mại của nó, "Mày còn tủi thân cái gì? Ai bảo mày đi chọc con cá đó làm gì?"
Chỉ cần chạm vào cá đuối điện nó sẽ phóng điện ngay, Nhóc Béo chắc hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-thanh-long-vuong-toi-dua-vao-hai-san-lam-giau/3745544/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.