🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Năng lực trữ điện của cá đuối điện là có hạn, sau khi phóng hết điện tích trữ, nó liền trở nên vô hại.

Lục Áo không rảnh quan tâm con cá đuối điện này, cậu vội vàng xem tình huống của Nhóc Béo.

Nhóc Béo bị điện giật xù lông, vốn dĩ nó đã khá béo rồi, bây giờ lông xù lên trông càng thêm béo.

Nửa thân của nó ở trong nước, nửa thân còn lại thì ở trên bờ, toàn thân chó mất đi ý thức, đầu lưỡi phấn hồng thè ra từ trong miệng, hai mắt nửa khép, vô cùng đáng thương.

Lục Áo lập tức ôm nó lên, đưa tay xoa xoa bụng nó.

Cách lớp da bụng, Lục Áo cảm nhận được nhịp tim của nó, xem ra nó không có việc gì, chỉ là bị điện giật ngất đi thôi.

Lục Áo thở phào nhẹ nhõm, vừa bực mình vừa buồn cười mà truyền chút sinh mệnh lực cho nó rồi xoa xoa đầu chó của nó.

Sau khi Nhóc Béo được truyền sinh mệnh lực, rất nhanh đã tỉnh dậy, đôi mắt to tròn kia nhìn Lục Áo, rầm rì làm nũng, trông nó vừa tủi thân vừa đáng thương.

Nhất là nửa thân dưới của nó bị ngâm trong nước, toàn bộ nửa thân dưới đều ướt đẫm, bọt nước từ đuôi rơi lộp độp xuống đất.

Lục Áo giúp nó bốc hơi hết nước trên người, nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng mập mạp mềm mại của nó, "Mày còn tủi thân cái gì? Ai bảo mày đi chọc con cá đó làm gì?"

Chỉ cần chạm vào cá đuối điện nó sẽ phóng điện ngay, Nhóc Béo chắc hẳn đã đụng vào nó, sau đó bị nó điện giật.

Khuôn mặt lông lá của Nhóc Béo sững sờ bày biểu cảm của một người vô tội, nó "uông" một tiếng với Lục Áo.

Lục Áo thả nó xuống mặt đất.

Nhóc Béo rõ ràng còn nhớ rất rõ chuyện bị giật ban nãy, bốn chân vừa chạm đất liền lùi về sau những 4-5 mét, mới sủa liên hồi với cá đuối điện trong sông.

Âm thanh non nớt vang lên, hiếm khi nghe ra chút hung dữ.

Mấy cái chân của nó đi về phía trước giẫm vài cái, nó muốn thử đi xuống sông cắn con cá đuối điện kia lần nữa.

Chân chó vừa chạm vào nước, nó lại nhớ lại ký ức bị điện giật thê thảm ban nãy, sợ bị điện giật lần hai, vì thế lui về sau hai bước.

Nhóc con siêu rối rắm, trước sau đung đưa không chắc.

Lục Áo lườm nó một cái, quay đầu nhìn cá đuối điện trong sông.

Cá đuối điện còn ở xung quanh đây, nó ẩn mình bên dưới lớp cát, chỉ lộ ra một mảng da nhỏ.

Trình độ này ẩn núp này đương nhiên không lừa được Lục Áo.

Cậu trực tiếp dùng gậy vừa khều vừa chọc, nhẹ nhàng linh hoạt đưa nó lên bờ.

Cá đuối giãy dụa trên bờ, nó xoay qua xoay lại muốn tụt về trong sông.

Lục Áo dùng gậy chọc nó vài lần, sau vài lần chọc cậu xác định nó đã phóng hết toàn bộ điện tích trữ rồi mới khom lưng nhặt nó bỏ vào trong thùng.

Nhóc Béo thấy cá đuối điện bị Lục Áo bắt, nó trừng to đôi mắt nhào tới sủa.

Nhóc con này thù dai ghê.

" Được rồi." Lục Áo gọi nó, "Đừng chạy!"

"Uông!" Nhóc Béo lại kêu một tiếng, thè cái lưỡi hồng nhạt liếm liếm chóp mũi, tiếp tục chạy thêm 2 vòng mới ngoan ngoãn về lại bên chân Lục Áo.

Khi bọn họ về thôn, có một đoạn đá ngầm khá trơn trượt.

Lục Áo sợ Nhóc Béo lại xảy ra chuyện gì nên dứt khoát đưa tay chụp tới, ôm nhóc con vào trong lòng.

Nhóc Béo ngoan ngoãn nằm yên trong lòng cậu, không lên tiếng.

Giữa trưa khi Tống Châu về nhà thấy Nhóc Béo hai chân trước bày ra nằm bẹp dưới mái hiên, ngạc nhiên nói:" Hôm nay sao lại không có sức sống thế?"

"Con chó ngốc này sáng nay khi theo em đi biển bắt hải sản không cẩn thận bị cá đuối điện phóng điện trúng." Lục Áo khom lưng xoa xoa móng vuốt nó, "Chắc là bị dọa sợ rồi, bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại."

Tống Châu ngồi xổm xuống, bàn tay thon dài của anh xoa xoa lớp lông mềm mại của Nhóc Béo, "Không sao chứ?"

"Lúc bị điện giật có hôn mê một chút, em truyền chút sinh mệnh qua, nó liền tỉnh dậy." Lục Áo, "Cá đuối điện em bắt về rồi, tối nay kho tàu, báo thù cho Nhóc Béo."

Tống Châu không quan tâm nhóc con nữa, anh quay đầu hỏi Lục Áo, "Vậy còn em? Có bị điện giật không?"

"Không sao." Lục Áo lắc đầu, "Nó không điện giật em được."

"Vẫn nên cẩn thận một chút." Tống Châu không quá yên tâm để cậu xử lý con cá đó bèn nói: "Con cá đó đâu? Anh xử lý xong sẽ bỏ vào tủ lạnh, buổi chiều em hẳn làm."

"Ở trong thùng đó, đang dùng nước biển nuôi tạm."

Cá đuối điện là sinh vật biển.

Con sông chỗ bọn họ nối liền với biển, rất nhiều đoạn sông đều có vị mặn, cá đuối điện có thể sinh tồn trong sông nhưng tốt nhất vẫn nên dùng nước biển để nuôi.

Tống Châu đem con cá đuối điện kia rửa sạch sẽ, chặt thành khối rồi đem đi ướp.

Lục Áo thì đi lau cái bàn, đem những món Tống Châu mang về bày ra.

Trên bàn ăn, Lục Áo nói:" Sáng nay nhận được Wechat của anh Trần, anh ta dự định bắt đầu từ ngày mốt, lần lượt dời toàn bộ cây ăn quả lên núi."

Tống Châu gật đầu.

Lục Áo đã thanh toán hết tiền cây ăn quả rồi, gần đây thời tiết rất tốt, nhiệt độ không khí cũng thích hợp, nếu muốn di dời cây thì tuyệt đối không thể bỏ qua.

Lục Áo nói:"Em định sẽ giao toàn quyền cho bọn họ."

"Được. Vậy chúng ta cần làm gì không?"

"Chắc không nhỉ?" Lục Áo chần chờ, hiện tại ngay cả công nhân làm việc trên núi cũng chưa tiếp xúc, cậu cũng không nghĩ ra cần phải làm gì.

Tống Châu nhìn bộ dạng này của cậu, nói:" Vậy chờ cây di dời xong rồi, chúng ta lên núi xem."

"Ừm." Lục Áo nói, "Sở Nghiên Cứu Nông Nghiệp của giáo sư Triệu bọn họ nói có một lô cây hạt dẻ, cây phỉ, cây việt quất, hỏi chúng ta cần không, nếu cần, ông ấy có thể giúp đỡ."

"Trồng đi, trên núi đất rộng mà."

"Vậy em nói lại với bọn họ."

Hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện.

Cơm nước xong, hai người cùng nhau đi ngủ trưa.

Nhóc Béo đã ngủ nguyên một buổi sáng, lúc này tinh thần cực kỳ tỉnh táo.

Trong viện im lặng, không có một bóng người, Nhóc Béo nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, lập tức chạy như điên tới phá cửa, đòi Lục Áo ra chơi với nó, nhưng sau đó trong phòng truyền ra một cỗ hơi thở làm cho nó sợ hãi.

Trong nháy mắt toàn thân Nhóc Béo rung rẩy không ngừng, nó cụp đuôi chạy về sân nhỏ, không dám phát ra một chút tiếng ồn.

Sau khi Nhóc Béo trở về dưới mái hiên, hơi thở trong phòng mới thu về, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cả sân nhỏ yên lặng, cực kỳ thích hợp cho việc ngủ trưa.

Đây cũng là lý do vì sao Lục Áo vẫn luôn cảm thấy vui vẻ trong khoảng thời gian nuôi chó này.

Buổi chiều Tống Châu đi làm còn Lục Áo đi thăm ruộng rau.

Cà tím đậu cove các loại gieo trồng từ vụ xuân hè đã bị cậu nhổ luôn rễ lên, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.

Hiện tại trong ruộng cậu trồng chính là hành gừng tỏi, bắp cải, cải bẹ xanh, cải trắng, củ cải, khoai tây ..., còn có một chút ớt.

Thời tiết tháng 11 đã khá lạnh rồi, người bình thường phải mặc thêm áo khoác để giữ ấm.

Thu hoạch trong ruộng cũng không được sức sống bừng bừng như khu mùa hè.

Chúng nó vẫn sinh trưởng rất tốt, chỉ là không bằng như mùa hè xanh tươi một mảng, làm người ta vừa nhìn đã cảm thấy hân hoan.

Lục Áo đi bón phân cho ruộng rau.

Phân bó chính là phân ngỗng và rơm rạ lên men.

Đợt phân ngỗng này đã được lên men đầy đủ, một khoảng thời gian trước Lục Áo từng dùng một lần, cây trong ruộng thích nghi rất tốt, không xuất hiện hiện tượng cháy mầm, cũng không có xuất hiện tình huống các loại sâu bệnh như tuyết trùng rễ*.

Lục Áo cẩn thận chôn phân bón vào bên cạnh mỗi gốc cây.

Nhóc Béo ở trên bờ ruộng chờ cậu, hai cái lỗ tai nhọn thường run run, nghe tiếng động từ nơi xa.

Xa hơn một chút trong ruộng hoang, ngỗng lớn nhà Lục Áo dẫn theo bầy ngỗng con chui qua chui lại, ăn rau dại, cỏ dại, cũng ăn sâu và giun.

Nhóc Béo ở trên bờ ruộng chờ có chút nhàm chán, nó sắp ngủ mất tiêu.

Nó nằm trên bờ ruộng, cho dù là bướm nhỏ bay qua nó cũng lười nhào tới bắt.

Chính vào lúc mệt mỏi muốn ngủ, Nhóc Béo đột nhiên nghe thấy âm thanh từ nơi xa xa truyền tới, hơn nữa còn càng lúc càng gần.

Nhóc Béo nhảy dựng lên, cảnh cáo sủa '' uông uông'' về hướng đó.

Lục Áo cũng nghe thấy tiếng động, cậu đứng thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn.

Rất nhanh đã có một bóng người cưỡi xe máy chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Là Lâm Cống Thương.

Lâm Cống Thương cưỡi xe máy xa xa tới, liếc mắt một cái liền thấy Lục Áo và chó con đều đang chờ cậu ta, cậu ta không khỏi vui vẻ nói: "Hắc hắc, các cậu sao mà cảnh giác thế."

"Bình thường." Lục Áo đi qua, khi đi ngang qua Nhóc Béo, cậu khom lưng xoa xoa đầu nó, tỏ ý nó đừng sủa nữa, "Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là vợ tôi từ nhà mẹ mang theo một con dê về, nhà tôi ăn không hết nên muốn mời các câu qua cùng ăn bữa tối."

Lục Áo rửa sạch tay ở con kênh bên cạnh ruộng, theo bản năng sờ tìm điện thoại, "Sao cậu không gọi điện thoại?"

"Gọi rồi, cậu không nghe máy, vừa hay tôi từ trấn trên về đây bèn tiện thể chạy tìm cậu một chuyến."

Lâm Cống Thương nói,"Tôi đoán cậu sẽ ở chỗ này, quả nhiên bị tôi đoán trúng thật. Sao nào, tối nay các cậu có lịch hẹn nào không? Đến nhà tôi ăn cơm nha."

"Không có lịch hẹn." Lục Áo gật đầu đồng ý," Lát nữa tôi với Tống Châu sẽ qua. Tôi mang theo bình rượu nữa."

"Khà khà khà, cậu chịu mang theo rượu thì còn gì tuyệt bằng, rượu nhà cậu ngon lắm."

Lâm Cống Thương thông báo xong cũng không ở lại lâu, cậu ta đạp ga, "Vậy tôi về trước đây, về phụ vợ nấu cơm."

Lục Áo gật đầu, "Tụi này tầm 6 giờ hơn sẽ đến."

"Được." Lâm Cống Thương đang chạy xe, lại bổ sung thêm 1 câu, "Các cậu cứ tới là được, sớm chút hay trễ chút cũng chẳng sao, dù sao tụi tôi đều ở nhà."

Lúc Lục Áo đi cũng không trễ, hơn 5 giờ, Tống Châu vừa tan ca, cậu liền khóa cửa dắt theo Nhóc Béo, lôi kéo Tống Châu cùng đi qua nhà Lâm Cống Thương.

Cậu không chỉ mang theo rượu còn mang theo cá đuối điện bắt được trong sáng nay, túi đựng cá và rượu nặng trịch.

Cá đuối điện đã được ướp trong tủ lạnh cả buổi chiều, nếu ướp nữa sẽ bị mặn như thế sẽ không ngon.

Lâm Cống Thương không nghĩ tới bọn họ mang theo nhiều đồ như vậy, cậu ta vội ra đón, "Các cậu khách sáo ghê."

"Chính vì không khách sáo, mới mang theo nhiều đồ như thế. Bên trong là cá đuối điện, đã tẩm ướp rồi, đêm nay làm thịt đi."

Lục Áo đưa đồ cho cậu ta, quay đầu nhìn xung quanh, "Chị dâu đâu? Cần tôi giúp làm bữa tối không?"

Lâm Cống Thương cười cười, "Không cần, các cậu cứ ngồi chơi là được, tôi đi phụ vợ."

......

Chú thích

Tuyết trùng rễ: là những sinh vật nhỏ, sống trong đất, giống như giun, lây nhiễm nhiều loại cây trồng nông nghiệp và làm vườn. Tuyến trùng rễ được tìm thấy trên toàn thế giới và được đặt tên theo các vết sưng (gọi là "u" hoặc "nút") mà chúng gây ra trên rễ cây.

Hi mn, sau mấy tháng bị tư bản hành, tui đã comeback :)))) 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.