🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tính cách Lục Áo có chút lạnh nhạt, lão Lạc đã ở cùng với cậu vài này, nhưng lần đầu nghe cách nói chuyện này của cậu.

Trong lòng lão Lạc có chút không thoải mái, chỉ là Lục Áo đã cúp máy rồi, ông cũng không tiện gọi lại nói gì.

Lão Lạc cúp máy xong, chỉ thấy cấp dưới của mình mang theo một cái túi to đi vào.

Ông hỏi:" Đây là gì vậy? Túi căng phồng thế?"

Cấp dưới vội nói:" Là cá biển mà chúng ta câu được, hai ngày này bỏ trong khoang thuyền để nuôi, đều có sống đó, tôi đưa sếp 2 con mang về nhà ăn thử nhé."

Quan hệ giữa lão Lạc và cấp dưới rất tốt, nghe vậy nói:" Vậy tôi không khách sáo đâu, đây là cá gì vậy?"

Ông nói xong tiện tay xách cái túi to qua thò tay lật cá.

Cấp dưới còn chưa kịp nhắc nhở ông cẩn thận, ông bỗng nhiên quát to một tiếng, quăng cái túi to ra ngoài, tay trái ôm tay phải run rẩy,cả người ngã dập mông trên mặt đất.

Cấp dưới bị tiếng kêu sợ của ông làm rùng mình, "Anh Lạc?"

Lão Lạc ngồi xổm trên mặt đất, khuôn mặt đỏ bừng, âm thanh phát ra từ khẽ răng, "Bị cá đâm trúng tay."

"Hả?" Cấp dưới chân tay luống cuống, "Có nghiêm trọng không? Xin lỗi, tôi quên mất nhắc nhở anh."

"Không sao. Là tại tôi bất cẩn, không ngờ tự nhiên lại bị cá nhảy dựng lên đâm chút mu bàn tay." Lão Lạc hít khí lạnh, "Thiệt cmn đau! Cậu xem dùm tôi có phải cá nâu không?"

Cấp dưới cẩn thận mở ra xem, gật đầu, "Đúng rồi. Anh có phải bị gai trên lưng cá nâu đâm trúng không? Tôi đưa anh đi chích thuốc nhé?"

Gai trên lưng của cá nâu rất độc, độc này không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là khi bị đâm sẽ rất là đau, đau đến nổi khiến một người trưởng thành lăn lộn trên mặt đất than rên.

Lão Lạc trợn tròn mắt, không trả lời.

Ông cảm giác bụng dưới một hồi căng thẳng, đau tới sắp tiểu ra quần rồi.

Cấp dưới thấy ông như vậy cũng hồi hộp theo, "Hay tôi gọi cấp cứu giúp anh nhé?"

"Không sao, từ từ để tôi dịu dịu lại đã."

Lão Lạc đau tới muốn kêu cha gọi mẹ rồi.

Ngồi nghỉ hồi lâu, ông vẫn cảm thấy rất đau, nhưng nhìn chung vẫn có thể thẳng lưng bước đi.

Dưới sự dìu đỡ của cấp dưới, lão Lạc chậm rãi đi ra ngoài, ông cần phải đi bệnh viện tiêm thuốc.

Bọn họ vừa ra khỏi văn phòng, chỉ thấy Chu Minh Ý mang theo vài người đang bước tới.

Chu Minh Ý thấy bộ dáng lão Lạc bụm tay cau mày đau đớn liền lắp bắp kinh hãi, "Sao vậy?"

Lão Lạc yếu ớt, "Bị cá nâu đâm chúng."

"Hả?" Chu Minh Ý nhìn ông, "Thế nào rồi, có nghiêm trọng không?"

"Vẫn chịu được, tôi phải đi bệnh viện khám đây, những việc kế tiếp phiền ông rồi."

"Sức khỏe quan trọng hơn."

Lão Lạc gật đầu với ông rồi dưới sự dìu đỡ của cấp dưới bước vào thang máy.

Tòa nhà này của bọn họ có tổng cộng 48 tầng nên đôi khi thang máy sẽ đến khá chậm.

Hôm nay là trường hợp nó đến chậm.

Cả hai thang máy đều dừng lại ở tầng 2, chờ mãi mà vẫn không chịu động đậy.

Bàn tay bị thương của lão Lạc căn bản không hề giảm bớt tí nào, ông vẫn cảm thấy rất đau, đau như thiêu như đốt.

Cơn đau khiến ông, một người đàn ông trưởng thành phải đỏ ngầu hai mắt.

Cấp dưới nhìn hình ảnh phản chiếu của ông trên cửa thang máy, anh ta cụp mắt xuống câm như hến không dám nhìn thẳng vài mắt ông.

Lão Lạc trước giờ chưa từng cảm thấy thang máy lại khó chờ đến như thế.

Khó khăn lắm mới đợi được thang máy chậm rãi di chuyển lên, đã sắp tới rồi, ông thở phào, dựng thẳng thắt lưng đang chuẩn bị bước vào thang máy, bên tai bỗng truyền đến một tiếng hét thảm, tiếp theo là một hồi kinh hoảng.

"Giáo sư!"

"Băng gạc! Nhanh! Hộp thuốc!"

"Giáo sư ông không sao chứ? !"

Lão Lạc theo bản năng quay đầu nhìn về hướng văn phòng.

Rất nhanh, vài người hỗn loạn dìu Chu Minh Ý đi ra.

Chu Minh Ý đã nửa hôn mê.

Trên áo sơ mi màu trắng của ông đã bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn, thái dương của ông hình như có vết thương đang ào ạt chảy máy, trong đó có một người đang cầm một miếng vải đè lên miệng vết thương, nhưng vẫn không có tác dụng gì.

Không tới một hồi, dù cho miệng vết thương đã được đè lại, nhưng máu vẫn chảy xuống hai bên má làm nửa thân trên của ông dính máu tươi đầm dìa.

Hiệu quả thị giác này quá kinh khủng, lão Lạc khiếp sợ đến nỗi quên mất bản thân còn đang bị đau, "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Có người sốt ruột bớt chút thời gian ra trả lời một câu, "Khung ảnh trong văn phòng không biết tại sao lại rớt xuống nện lên đầu của giáo sư Chu."

"Sao lại đột nhiên rơi xuống chứ?"

"Chúng tôi cũng không biết."

Lúc bọn họ đang nói chuyện, cửa thang máy mở ra, bọn họ vội vã đưa Chu Minh Ý vào.

Lão Lạc và cấp dưới cũng đi theo vào trong.

Chu Minh Ý sắp đứng không vững rồi.

Nơi này lại không có băng ca, cũng không ai có thể cõng nổi ông, chỉ đành miễn cưỡng chống đỡ.

Tất cả mọi người đều rất lo lắng.

Lão Lạc cũng gấp.

Đoàn người dùng tốc độ nhanh nhất xuống tới hầm gửi xe, họ nhét Chu Minh Ý vào trong xe rồi lái xe chạy về hướng bệnh viện.

Lão Lạc thì ngồi ở chiếc xe thứ hai chạy theo sau bọn họ.

Tin tức Chu Minh Ý bị thương rất nhanh đã truyền ra ngoài.

Hai phó tổng của công ty tự mình gọi điện chỉ thị, nhất định phải bảo đảm sự an toàn của Chu Minh Ý.

Tay của lão Lạc vẫn còn bị thương, ông bị gai đâm vào mu bàn tay, lại ủ bệnh trong hơn 1 tiếng rưỡi, lúc này tay sưng đỏ chẳng khác gì chiếc giò heo.

Dù rằng như thế, cấp trên đã dặn dò, ông chỉ đành trông chừng Chu Minh Ý, xác nhận sự an toàn của ông ấy.

Chu Minh Ý bị may 7 mũi, ngoài ra còn phải nằm viện để theo dõi vì chấn động não.

Bản thân lão Lạc thì đi tiêm một mũi thuốc giải độc.

Sau khi giải quyết xong mọi việc đã hơn 8 giờ tối.

Lão Lạc vừa mệt vừa đói, ngồi trên ghế bệnh viện còn phải trông chừng Chu Minh Ý.

Cấp dưới kia vẫn luôn đi theo ông, thấy ông như vậy liền chạy xuống siêu thị nhỏ dưới lầu một bệnh viện mua chút bánh mì cho ông, để ông ăn lót dạ.

Chuyện bên này còn chưa xong, lão Lạc lại nhận được một cú điện thoại nói, đồng nghiệp nhắc nhở ông, chuyện chủ tịch công ty bọn họ qua lại với một người phụ nữ xa lạ bị tuồn ra rồi, hiện tại đang nằm trên hot search.

Công ty UG lập nghiệp từ việc kinh doanh mỹ phẩm, chủ yếu kinh doanh mảng mỹ phẩm xa xỉ.

Khách hàng của bọn họ chủ yếu là phụ nữ, chủ tịch hơn 50 tuổi còn ngoại tình, điều này ngay lập tức hủy hoại sự ưu ái của tất cả những người qua đường, đặc biệt là phụ nữ, và toàn bộ công ty trở nên bận rộn trả lời lại dư luận.

Khi lão Lạc lên Weibo tìm kiếm hot search, thuận tiện tìm kiếm bài phỏng vấn về việc phát hiện cá cúi và lợn biển của bọn họ.

Có vài nhà báo muốn tung bài phỏng vấn kia lên, kết quả lại chẳng nhận được sự chú ý nào.

Một tin tức lớn như vậy đã bị ném vào ao lớn của bản tin buổi tối vậy mà chút bọt nước cũng chẳng bắn lên được.

Hiện tại tin tức liên quan đến công ty UG chỉ có một, quần chúng đang điên cuồng gặm quả dưa ngoại tình của chủ tịch bọn họ.

Lão Lạc nhìn từng bài báo, không biết tại sao lại đột nhiên nhớ tới buổi chiều Lục Áo nói "Vận may của tôi đặc biệt tốt, người tính kế tôi thường sẽ bị xui xẻo."

Theo lý mà nói, lão Lạc vào Nam ra Bắc bao lâu nay, không nên tin mấy chuyện tâm linh này, nhưng trải qua đợt giày vò đêm nay, mọi người liên tiếp xúi quẩy khiến ông không thể không tin.

Đáy lòng lão Lạc lạnh lẽo, ông nhìn điện thoại thật lâu, cuối cùng dùng tay trái không bị thương gọi cho Lục Áo.

Điện thoại vang lên thật lâu, bên kia không ai bắt máy.

Lão Lạc nhìn điện thoại, không hiểu sao có chút sợ hãi.

Lục Áo không phải cố ý không nghe máy.

Đi biển 3 ngày, trong 3 ngày này, Lục Áo không được thân thiết với Tống Châu, cũng không rảnh chơi game.

Bây giờ khó lắm mới nghỉ phép, cậu bỏ điện thoại trong phòng ngủ, người thì chạy tới phòng khách chơi game tới Tống Châu.

Điện thoại của cậu chỉnh trạng thái yên lặng, cho dù lão Lạc gọi cháy máy, Lục Áo cũng không nghe thấy.

Chờ khi chơi được một nửa, Lục Áo chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, cậu vào phòng ngủ tìm quần áo, mới phát hiện có cuộc gọi nhỡ.

Lúc ấy đã hơn 11 giờ đêm.

Lục Áo nhìn thấy lão Lạc gọi cho cậu 2 cuộc, sau đó không gọi nữa, cậu đoán chắc không phải chuyện khẩn cấp.

Bây giờ trễ quá rồi, Lục Áo không biết ông ta đã ngủ chưa nên không gọi lại, chỉ là lên Wechat nhắn hỏi ông có chuyện gì.

Tống Châu nhìn cậu gửi tin nhắn xong lại chơi điện thoại, anh đưa tay gõ nhẹ vào thái dương cậu, "Không phải nói đi tắm sao?"

"Tắm ngay." Lục Áo nhìn nhóm Wechat mà nhân viên công ty UG kéo cậu vào lúc đầu, "Hình như lời nguyền của em linh nghiệm rồi?"

"Gì cơ?"

"Buổi chiều công ty UG không phải đã tính kế em sao —" Vẻ mặt Lục Áo phức tạp đưa điện thoại cho Tống Châu xem, "Lúc đấy em tức giận, nói người đắc tội em sẽ gặp xui xẻo, không ngờ tới tối đã linh nghiệm rồi."

Lục Áo mở tin nhắn ra cho anh xem, "Lão Lạc bị cá nâu đâm trúng, tối tiểu phải đau cả tuần. Giáo sư Chu kia thì bị khung ảnh đập trúng đầu, hình như may 7 mũi, còn có chủ tịch của công ty họ ngoại tình bị người ta bắt thóp tuồn ra, bây giờ đang treo trên hot search."

Nếu cùng một nơi xảy ra chuyện thì thôi, nhưng bọn họ xảy ra chuyện ở 3 nơi khác nhau.

Mọi người trong nhóm Wechat phân tích tới phân tích lui, lòng người có chút hoảng sợ.

Tống Châu liếc nhìn một cái, nói: "Không tính là chuyện lớn, nguồn gốc của nghiệp lực không ở chỗ em, em chỉ là thúc đẩy nó một chút mà thôi." (*nghiệp của Phật giáo)

"Này cũng linh nghiệm quá rồi."

"Em là rồng mà, hiển nhiên sẽ nhất ngôn cửu đỉnh." (*lời nói có sức mạnh to lớn)

Lục Áo cầm lấy điện thoại, "Nói cách khác, bất kể có phải do em hay không, bọn họ đều sẽ xui xẻo?"

"Gần giống vậy, chỉ là cấp độ xui xẻo sẽ khác biệt. Hiện tại xem như đã được thúc đẩy đến mức tận cùng."

Lục Áo trầm mặc một hồi, nói:" Lần sau khi nói chuyện em sẽ cẩn thận một chút."

"Ngược lại không cần." Tống Châu cầm quần áo của cậu, đưa cậu đẩy vào phòng tắm, "Ngôn linh muốn hình thành cũng cần điều kiện, thuận miệng nói gì đó sẽ không đem lại hậu quả, chỉ khi trong lòng em thật sự hy vọng nó xảy ra, nó mới xảy ra."

Khi Tống Châu đẩy cậu vào phòng tắm đã làm cho Nhóc Béo đang ngủ dưới mái hiên tỉnh giấc.

Nhóc Béo chạy ra từ ổ chó của nó, chạy tới bằng bốn chân ngắn ngủn, nó lè lưỡi vui vẻ chạy vòng quanh hai người, đuôi vẫy nhanh đến mức gần như trở thành tàn ảnh.

Lỗ mũi nó rầm rì làm nũng, muốn hai người chơi với nó.

Lục Áo ngồi xổm xuống, một tay ôm lấy nhóc con, nhìn vào mắt nó, "Có phải mày cũng muốn tắm không?"

Nhóc Béo ngáp một cái, đầu lưỡi hồng nhạt vươn ra, thoạt nhìn giống như đang tươi cười vậy.

Lục Áo xoa xoa cái đầu nó, ôm nó cọ tới cọ lui, tâm tình cậu thoáng tốt hơn.

Tống Châu loi chó con từ trong lòng cậu ra, "Đừng đùa nữa, nhanh đi tắm đi."

"À." Lục Áo đưa tay cầm lấy quần áo của mình đi tắm rửa.

Lục Áo ngủ trễ, vốn dĩ nên thức dậy trễ.

Thế nhưng trong nhà có Nhóc Béo.

Trước khi đi làm, Tống Châu đã cảnh cáo nhóc con, nhóc con nghẹn một lúc lâu, hơn 8 giờ một chút liền nhịn không được rầm rì đi phá cửa phòng ngủ, muốn Lục Áo ra chơi với nó.

Thính lực của Lục Áo nhạy bén, cộng thêm nhóc con liên tục phá cửa như thế, cho dù cậu có buồn ngủ hơn nữa cũng không ngủ được.

Cậu xốc mền xoay người xuống giường, tiện thể mặc thêm cái quần cộc, sau đó đi ra mở cửa.

Nhóc Béo vừa chạy vào phòng liền nhảy múa khắp nơi.

Lục Áo mặc kệ nó, cậu đi rửa mặt.

Vào phòng tắm, cậu mới phát hiện, trên người đều là dấu đỏ hồng, nhất là chỗ trước ngực và xương bả vai, dấu hôn dày đặc một mảng, bên hông còn có hai dấu tay không quá rõ ràng.

Cậu nhìn chằm chằm cái gương hồi lâu, thật không nhìn được bộ dạng này của mình, vì thế rửa mặt xong lại trở về phòng ngủ thành thật mặc quần áo vào.

Ăn xong bữa sáng, cậu thuận tay xách cái thùng nhỏ, dẫn theo Nhóc Béo sắp không nhịn được nữa, vừa dắt chó vừa đi bắt hải sản.

Đã lâu lắm rồi cậu không ra bãi biển bắt hải sản.

Hiện tại không nóng không lạnh là thời điểm tốt nhất để bắt hải sản, Lục Áo đoán sẽ có thu hoạch không nhỏ.

Đất ở quê rộng, nhà Lục Áo lại hơn hẻo lánh, hơn nữa Nhóc Béo còn nhỏ, Lục Áo liền lười dắt dây, trực tiếp mang theo Nhóc Béo đi ra bãi biển.

Dọc theo đường đi, Nhóc Béo vừa đuổi theo bướm vừa đuổi theo ong mật, tự mình chơi vui vẻ vô cùng, nhảy tới nhảy lui bên chân Lục Áo.

Lục Áo nhìn nó một hồi chạy trước một hồi chạy sau, cũng không quản, xác định nó không chạy xa là được.

Đi hơn 19 phút, một người một chó đi tới bãi biển.

Lục Áo tiếp tục mang theo nó đi về phía trước.

Xung quanh đây đều là đá ngầm, phải đi về phía trước thêm một đoạn nữa, tới chỗ có một con sông nào đó chảy ra biển mới tiện bắt cá.

Trên đá ngầm có rất nhiều cua nhỏ đang phơi nắng.

Nhóc béo vừa nhìn thấy cua liền phấn khích vô cùng, nó không ăn cua, nhưng sẽ dí theo cua.

Nó dí theo sau làm con cua cảm thấy bực mình, con cua dừng lại giơ cao hai cái kìm to uy hiếp nhìn chằm chằm nó, nó mới dừng lại và sủa "gâu gâu" với con cua.

Lục Áo vốn còn lo nó sẽ sợ con cua, kết quả vừa quay đầu nhìn, cái đuôi của nó đã xoay nhanh như cái bánh xe, thấy thế cậu liền mặc kệ.

Nhóc Béo cũng thông minh lắm, chơi thì chơi như vẫn sẽ theo sát bước chân của Lục Áo.

Lục Áo một đường đi tới nơi giao thoa của sông và biển.

Đoạn sông chảy ra biển này rất nông, chỗ sâu nhất chỉ tới cẳng chân Lục Áo, có điều mặt sông rất rộng, khoảng 5-6 mét.

Cậu mang giày sandal bước ra giữa sông, vừa đi vừa lật đá ngầm, vừa quan sát bèo rong dưới chân.

Chỗ này gần như không có người tới bắt hải sản, cá tôm nơi này còn khá nhiều.

Chưa tới 10 phút, Lục Áo đã bắt được một con cua bùn và một con cá tráp đen, trong thùng còn nhặt được một số ốc biển.

Nhóc Béo không dám xuống nước liền chạy tới chạy lui trên bờ sông, còn thường dùng tiếng sủa non nớt của mình gâu gâu hai tiếng.

Lục Áo nhìn thấy được nó, cũng cảm giác được xung quanh không có sinh vật nguy hiểm nào, dứt khoát cho nó chạy thỏa thích.

Chỉ có chờ nó chơi đủ rồi, tinh thần và thể lực đều tiêu hao hết, sau khi về mới chịu nằm yên mà không phải rầm rì phá này phá nọ.

Nhóc Béo không tính là chú chó lớn gan, gặp phải sinh vật xa lạ sẽ tương đối cẩn thận.

Nó chạy tới chạy lui trên bờ nhưng không cắn qua con cua hay ốc nào.

Lục Áo để cho nó tự do chạy hơn nửa tiếng, cậu đoán thể lực của nó hẳn đã sắp tiêu hao hết rồi, mới chuẩn bị mang theo nó về nhà.

Nhóc Béo chơi mệt rồi, hiếm khi ngoan ngoãn lắc lắc cái mông chậm rãi theo sau Lục Áo.

Lục Áo xách theo cái thùng đi ở phía trước, khi sắp đến bờ biển, Nhóc Béo bỗng nhiên xông ra khỏi người anh, lao tới bờ sông và sủa âm ĩ với dòng sông "gâu, gâu".

Nó vừa sủa vừa quay đầu nhìn Lục Áo, toàn thân chó nhảy tới nhảy lui, giống như tìm thấy thứ gì đó.

Hiện tại đã hơn 10 giờ, mặt trời đang rất gắt.

Lục Áo đứng tại chỗ nhìn qua, mặt sông có chút phản quang, cậu không thấy rõ Nhóc Béo rốt cuộc tìm thấy thứ gì.

Lục Áo đang định bước đến xem, hai chân trước của Nhóc Béo đã chạm vào mặt nước.

Nó cúi đầu như muốn cắn.

Lục Áo cảm nhận được một cảm giác run rẩy rất nhỏ bé, cậu có dự cảm chẳng lành, bước chân tăng tốc, miệng thì quát bảo, "Nhóc Béo, mau về!"

Mệnh lệnh ra quá trễ.

Ngay lúc này, miệng Nhóc Béo thảm thiết "uông —" một tiếng, khắp thân chó run rẩy, lớp lông dày toàn bộ xù lên.

Lục Áo biến sắc, khi đang muốn chạy tới, Nhóc Béo đã run rẩy ngã xuống nước.

Biến cố cứ vậy xảy ra trong nháy mắt.

Lục Áo cho rằng Nhóc Béo bị thứ gì đó cắn liền cấp tốc chạy tới, muốn xách Nhóc Béo lên.

Vừa mới thò tay, cậu liền nhìn thấy trong nước có con cá màu đen nâu, đôi mắt to trên đỉnh đầu, có chút giống con nòng nọc cỡ lớn, nhưng dẹp hơn nòng nọc.

Là cá đuối điện.

Nhóc Béo bị cá đuối điện điện giật rồi!

Chú thích:

Cá đuối điện: :))) nói sao nhỉ, dừa lém Nhóc Béo
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.