Lục Áo và Tống Châu tới một hồi, Lâm Mãn Chương bọn họ cũng đến.
Nhà Lâm Cống Thương là mẫu nhà lầu nông thôn điển hình, căn nhà rất lớn, bên ngoài còn có sân nhỏ, Lục Áo bọn họ đặt một cái bàn ở bên ngoài, người nhà Lâm Cống Thương thì đặt một cái bàn ở bên trong nhà, hai bên không làm phiền nhau, nhưng đều rất tưng bừng vui vẻ.
Lâm Mãn Chương ngồi ở trước bàn rót nước uống cho mọi người, rót xong hết rồi mà vẫn chưa thấy Lâm Cống Thương đi ra, không khỏi quay đầu nhìn về phía phòng bếp, anh ta cao giọng nói, "Cống Thương, em dâu, cần giúp gì không?"
"Không cần đâu, sắp xong rồi!"
Lâm Cống Thương nói xong, vui tươi hớn hở bưng món cuối cùng lên, "Cá đuối điện kho tàu tới rồi đây, mọi người ăn thử đi."
Vợ cậu ta La Tiểu Tuệ cũng bưng một dĩa y chang đến trong phòng khách, sau khi bưng xong mới đi ra, ngại ngùng cười, "Tay nghề tôi bình bình, mọi người chịu khó ăn nhé."
Lâm Tê Nham vội nói:" Chị dâu khách sáo quá, như vậy mà còn gọi là bình thường sao, tôi chưa từng ăn qua món nào ngon như thế."
La Tiểu Tuệ nghe vậy vội khoát tay, "Không ngon đến vậy đâu. Mọi người ăn ngon miệng nhé, tôi qua kia đây."
Lâm Cống Thương ở phía sau đã lấy sẵn cái ghế cho cô rồi.
Mọi người nhiệt tình khó lòng từ chối, La Tiểu Tuệ uyển chuyển từ chối vài lần không thành công, liền cười ha ha ngồi xuống ăn cùng bọn họ.
Trên bàn hôm nay đều là mấy món ăn gia đình, hải sản chiếm đa số.
Lục Áo vừa nhấc đũa đã gắp thịt cá đuối điện trên bàn.
Món cá đuối điện hôm nay áp dụng cách làm trước chiên sau chỉ xào với dầu, ăn vào giòn thơm vô cùng, còn có hương vị đặc trưng của cá đuối điện.
Lục Áo ăn xong, lại gắp thêm 1 miếng.
Không biết có phải do chính tay Tống Châu ướp qua hay không, Lục Áo cảm thấy thịt con cá này đặc biệt ngon.
Những người khác trên bàn cũng nhao nhao vung đũa về phía cá đuối điện.
Lâm Mãn Chương gắp thịt cá lên quan sát, "Tôi đánh cá bao năm nay, lần đầu được ăn cá đuối điện."
"Luôn sẽ có lần đầu tiên nha." Lâm Cống Thương cười ha hả dặn dò bọn họ,"Mọi người ăn thử đi, tay nghề của tiểu Tuệ ổn lắm đó."
La Tiểu Tuệ vội khiêm tốn,"Không có không có."
Lâm Quý Hiếu ở bên cạnh nhìn vợ chồng bọn họ cười, "Đúng là cưới vợ rồi có khác, hồi trước thằng quỷ này chẳng bao giờ quan tâm chuyện bếp núc, hôm nay nói 3 câu đã 2 câu không rời phòng bếp."
Lâm Tê Nham:" Chị dâu bận bịu trong phòng bếp, cậu ta đương nhiên muốn đi vào giúp đỡ rồi."
Lâm Cống Thương và La Tiểu Tuệ là đôi vợ chồng mới cưới đương nhiên rất dính nhau.
Mọi người vây quanh bọn họ trêu ghẹo một trận, nói đến nhà tân hôn của bọn họ, Lâm Mãn Chương hỏi bọn họ khi nào sẽ xây nhà.
Lâm Cống Thương có mảnh đất, nhưng bây giờ vẫn chưa xây cất gì.
Hiện tại đã sắp cuối thu, cậu ta dự định nhân lúc trước tết thời gian rảnh rỗi nhiều, tranh thủ xây xong căn nhà để mùa hè thu sang năm có thể dọn vào.
Xây nhà là chuyện vất vả lại nhiều việc vụn vặt, mọi người trên bàn cơm luân phiên đưa ý kiến của mình cho cậu ta.
Lục Áo nói:" Nếu cậu thiếu người, có thể hỏi thử anh Đại Vũ, trên núi tôi còn hơn chục người, sau khi trồng cây xong, trên núi của tôi sẽ không cần người nữa, bọn họ chắc chưa tìm được công việc khác đâu."
"Tôi cũng định vậy đó, đợi tôi đi hỏi anh Đại Vũ xem sao, nếu công nhân bên cậu đồng ý làm, đến lúc đó để bọn họ làm xong việc chỗ cậu rồi sang làm chỗ tôi."
"Chỗ bên tôi sao cũng được."
Lâm Cống Thương chốt xong chuyện công nhân.
Lâm Mãn Chương quen biết rộng, đề xuất vài công ty xây dựng cho cậu ta.
Công ty xây dựng ở dưới quê không quá chú trọng tay nghề, chủ yếu vẫn là xem giá cả.
Lâm Cống Thương chọn được vài công ty, định ăn xong cơm sẽ gọi điện thoại hỏi thử.
Một đám người cùng ăn một bữa cơm từ hơn 7 giờ tối đến hơn 9 giờ.
Mọi người ăn đến vừa lòng thỏa ý, bao gồm cả Nhóc Béo.
Nhóc Béo hôm nay ăn vài miếng thịt cá đuối điện to, lại gặm thêm một đống xương dê, khi về nhà nhóc con vừa đi được vài bước liền thở hổm hển chơi xấu nằm trên mặt đất không chịu đi tiếp.
Lục Áo khom lưng ôm nó lên, cậu đưa tay sờ thấy cái bụng no đến căng phồng của nó.
Tống Châu bên cạnh đưa tay đón lấy Nhóc Béo, "Để anh, có chút nặng nhỉ."
Nhóc Béo nhỏ giọng nũng nịu, móng vuốt khoát lên cánh tay Lục Áo, nó muốn được Lục Áo ôm.
Lục Áo chỉ đành ôm nhóc con tiếp, "Chó ngốc này ăn vô tội vạ, chẳng biết kiềm chế gì hết."
"Người còn khó lòng kiềm chế, càng đừng nói là chó." Tống Châu xoa xoa lớp lông mềm mại của Nhóc Béo, hỏi:"Ngày mai các em định đi biển sao?"
Vừa rồi trên bàn cơm Lục Áo và Lâm Mãn Chương hẹn nhau ngày mai đi biển thả lưới bắt cá.
Địa điểm ở đâu thì chưa quyết định.
Lục Áo lắc đầu, "Chưa biết nữa, xem ý anh Chương thế nào. Nhưng mà trưa mai chắc chắn không cách nào về nhà ăn cơm rồi."
Tống Châu cười, "Sao em lại biết anh định nói chuyện này?"
Lục Áo cùng anh sóng vai đi về phía trước, nghe vậy bèn dùng vai đụng anh một cái, "Tâm linh tương thông?"
Tống Châu lại cười
Lục Áo và Lâm Mãn Chương đã hẹn sáng sớm hôm sau sẽ đi biển, buổi tối phải ngủ sớm một chút.
Hơn 5 giờ sáng ngày hôm sau, cậu liền ngáp ngắn ngáp dài thức dậy.
Cuối thu trời sáng khá trễ, khi cậu thức dậy ngoài trời chỉ mới tờ mờ sáng, còn phải bật đèn mới nhìn rõ mọi thứ trong phòng.
Tống Châu dậy cùng cậu, anh nhét cậu vào phòng tắm, "Nếu không vội, anh đi tổ chức đóng gói chút bữa sáng về."
Lục Áo mặc áo khoác, lười biếng dựa vào khung cửa ngáp, "Chỗ anh nấu bữa sáng sớm như thế sao?"
"Bình thường, bọn họ có đôi khi sẽ ăn bữa khuya, phòng bếp bên đó thường sẽ nấu cùng với bữa sáng."
Tống Châu rửa mặt xong, quay đầu hôn hai má Lục Áo, "Đợi anh một lát."
Lục Áo thuận thế ngã lên người anh, cằm đặt trên vai anh, nơi chóp mũi đều là mùi hương nhàn nhạt của anh,"Buồn ngủ quá."
Tống Châu cười nhẹ quay đầu hôn cậu thêm cái nữa, "Ngồi một lát sẽ tỉnh, anh về nhanh lắm."
Tống Châu nói xong nhưng không đi ngay.
Hai người đứng ôm nhau một hồi lâu mãi đến Lục Áo sắp ngủ gật lần nữa, Tống Châu mới ôm lấy thắt lưng cậu để cậu ngồi vào ghế cho tỉnh ngủ.
Tống Châu đi lấy bữa sáng.
Lục Áo rửa mặt xong, lấy hạt kê cũ trộn chút rau dưa và thịt cá nát, trộn thành một thùng to, xách đến chuồng ngỗng kế bên cho ngỗng ăn.
Từ ngày bão tan, cậu vẫn nuôi chúng trong chuồng, không đưa đi thượng nguồn nữa.
Thời tiết tháng 11 đã khá lạnh rồi, trong đàn có nhiều ngỗng con, Lục Áo sợ ngỗng con sẽ bị bệnh nên dứt khoát nuôi chúng gần mình cho tiện theo dõi.
Cho ngỗng ăn xong, Tống Châu cũng đã trở về, hai người ngồi trong sân ăn bữa sáng.
Nhóc Béo giờ này mới tỉnh ngủ, đi ra khỏi ổ chó của nó, chân trước duỗi ra trước, cái mông lông lá mập mạp thì chu lên cao, dùng sức duỗi thắt lưng lười biếng của mình, sau đó nó chạy cà tưng cà tưng đến xin ăn.
Lục Áo đẩy cơ thể mềm mại của nó ra, "Đi, mày không thể ăn nhiều đồ ăn của con người."
"Uông!" Nhóc Béo bị đẩy cũng không chịu đi, ngồi xổm bên cạnh bàn chăm chú nhìn họ.
Phần lớn thời gian Nhóc Béo đều không nghiêm túc, hoặc ngồi hoặc nằm, tư thế nào ít tốn sức thì dùng tư thế đó, chỉ riêng lúc này là ngoan ngoãn nhất, ngồi nghiêm chỉnh nhất.
Lục Áo vốn không định cho nó ăn, nhưng thấy vậy đành gắp chút cá nhúng vào trong cháo rửa một chút rồi cho nó ăn.
Nhóc Béo nhanh như chớp, nhỏm người lên một cái trực tiếp đớp vào trong miệng.
Cá nhỏ không nhiều xương nên Lục Áo không quá lo nó sẽ bị hốc xương khi ăn.
Ăn xong bữa sáng, Tống Châu đi làm, Lục Áo đi biển, Nhóc Béo ở nhà trông nhà.
Trong sân có cái chuồng chó, Lục Áo cũng không sợ nó sẽ buồn chán, chỉ chuẩn bị sẵn thức ăn cho chó và nước sạch cho nó.
Lục Áo mang theo hai cái lưới cá mới mua gần đây, lái con xe ba gác đi tìm Lâm Mãn Chương.
Lúc cậu đến, Lâm Tê Nham đã đến rồi, đang hỗ trợ thu dọn lưới đánh cá.
Ba người hội hợp, Lâm Mãn Chương hỏi:" Lái xe ai đây?"
"Lái của tôi đi." Lục Áo nói, "Xe của tôi đã chạy tới đây rồi, đỡ phải đi qua đi lại."
"Cũng được."
Lâm Mãn Chương nói xong, đem lưới đánh cá đã chuẩn bị đi qua đó.
Lục Áo hỏi:" Anh Chương, hôm nay anh định thả bao nhiêu lưới?"
"5 lưới." Lâm Mãn Chương đứng thẳng, nói, "Cũng không biết có thả hết không nữa, tôi thấy hướng gió hôm nay ổn, hẳn sẽ không tệ."
Cánh tay Lục Áo dùng sức quăng lưới đánh cá của anh lên xe ba gác.
Lâm Tê Nham thì khiêng nước sạch lên.
Ba người chuẩn bị xong, Lục Áo lái xe ba gác chạy về hướng bờ biển.
Thôn của bọn họ không có mấy người đi biển, trên bờ biển không thấy một bóng người, thuyền vừa ra biển cơ bản có thể đi tùy ý.
Lục Áo lên thuyền, chủ động cầm lái, chở Lâm Mãn Chương và Lâm Tê Nham đi đến vùng biển mục đích.
Lâm Tê Nham vội mở máy quay phim, quay lại cảnh bọn họ lái thuyền.
Buổi sáng mặt trời chiếu sáng rực rỡ nhưng không hề chói mắt, ngược lại phủ lên mọi vật giữa đất trời một lớp ánh sáng màu da cam đẹp đẽ.
Lục Áo lái thuyền, con thuyền đạp gió rẽ sóng, bọt trắng bắn tung tóe hai bên mép thuyền.
Gió biển có chút lớn khiến quần áo và tóc của bọn họ xào xạc.
Thuyền chạy hơn nửa tiếng, cuối cùng đã đến nơi.
Lục Áo nói:" Anh Chương, anh thả lưới trước đi nhé?"
Lâm Mãn Chương gật đầu, "Được."
"Vậy tôi lái chậm một chút."
Lâm Mãn Chương quăng phao ký hiệu xuống biển, bản thân ngồi trên thuyền, hai tay di chuyển lưới đánh cá để tấm lưới từ từ trượt xuống biển dưới tác dụng của trọng lực.
Lục Áo thả chậm tốc độ con thuyền, chậm rãi chạy về phía trước.
Rất nhanh đã thả xong 1 tấm lưới.
Lục Áo hỏi:" Bây giờ thả lưới tiếp sao?"
"Cậu lái thuyền chạy về hướng bên trái của cậu một chút, dòng hải lưu ở bên đó."
Lục Áo gật đầu, anh ta giỏi hơn cậu ở phương diện đánh bắt nhiều lắm, sẽ không sai khi nghe lời của anh ta.
Rất nhanh, 5 tấm lưới của Lâm Mãn Chương và 2 tấm của Lục Áo đều đã thả hết xuống biển.
Hai tiếng sau bọn họ sẽ quay về thu lưới.
Vấn đề thả lưới bao lâu mới thu lại cũng cần phải chú ý, thu lưới sớm, cá chưa đụng vào lưới, khi thu hoạch sẽ chẳng bắt được con nào.
Thu lưới trễ, cá bị vướng vào lưới quá lâu, có thể sẽ liều mạng giãy dụa làm cho toàn thân đều bị thương dẫn đến bị quấn chết, vậy khi thu hoạch sẽ không còn tươi nữa, bán ra sẽ không được giá.
Bạch tuộc và cua linh tinh các loại dưới đáy biển rất nhiều, nếu thu lưới trễ sẽ có cua và bạch tuộc bò lên lưới ăn cá, khi đó ngư dân sẽ chỉ còn xác cá tôm.
Lâm Tê Nham tắt máy quay phim, đặt mông ngồi xuống, than thở, "Quay lâu như vậy, cái thắt lưng của tôi sắp đau chết rồi."
Lục Áo nhìn cậu ấy,"Sao cậu không cố định máy quay phim trên thuyền?"
Lâm Tê Nham đấm đấm cái eo của mình, "Không được, cố định rồi sẽ không lấy nét đươc, hơn nữa nếu không chú ý, ống kính dễ bị dính bọt nước lắm."
Lâm Mãn Chương cười," Vậy hết cách rồi, có nghề nào kiếm tiền mà không cực khổ cơ chứ?"
Nửa năm nay, fan của Lâm Tê Nham tăng lên rất nhiều, bây giờ đã có hơn 1.200.000 fan rồi.
Fan nhiều thì thu nhập của cậu ấy cũng sẽ tăng lên nhiều.
Cậu ấy rất quý trọng cuộc sống của hiện tại, sau khi có thêm nhiều fan cũng không dám lơ là, thời gian làm việc mỗi ngày trái lại còn dài hơn cả trước đây.
Hiện tại bọn họ lái thuyền về phải cần hơn 40 phút, quay về bờ sẽ lỗ chết, vừa hao xăng dầu vừa hao nhân công.
Nhưng nếu chỉ ngồi đợi thì có chút buồn chán nên ba người quyết định lấy cần câu ra câu cá.
Lục Áo trước giờ đi câu chưa bao giờ bị ''móm''. (Câu không được gì hay chỉ câu được cá bé)
Hơn 1 tiếng đồng hồ ngắn ngủi qua đi, cậu đã câu được 5 con cá tráp đen, 2 con cá mù làn xương màu nâu và 1 con cá đù nanh.
Còn chưa đi kéo lưới, cậu đã thu hoạch được hơn 5 kg cá.
Lâm Mãn Chương và Lâm Tê Nham bọn họ đều chỉ câu được 2-3 con cá bé tí, so ra thua cậu nhiều.
Lục Áo lại câu được thêm 1 con cá tráp đen, cậu đeo bao tay cẩn thận gở lưỡi câu ra khỏi miệng cá rồi nhìn sắc trời, "Gần tới giờ đi thu lưới rồi phải không?"
"Gần tới giờ rồi." Lâm Mãn Chương nói, "Đi thu lưới của cậu trước đi."
Lục Áo khởi động máy, lái thuyền chạy về phía trước.
Thuyền chạy hơn trăm mét, bọn họ đã đến địa điểm thả lưới số một của Lục Áo.
Lục Áo dùng móc sắt móc lấy phao ký hiệu, sau đó treo lưới lên máy kéo lưới, chuẩn bị kéo nó lên.
Lâm Mãn Chương vội nhắc nhở,"Khoan kéo, bên dưới có 1 con ghẹ to sắp rớt ra rồi!"
Lục Áo cúi đầu nhìn, chỉ thấy một con ghẹ biển xanh đang cố gắng bám vào tấm lưới bằng hai cái càng to của mình.
Lâm Mãn Chương vội vàng bước tới, muốn bắt con ghẹ biển xanh kia.
"Để tôi." Lục Áo chân dài, khom lưng nhẹ nhàng vươn người, tay đè lên phần mai của con ghẹ.
Lâm Mãn Chương không thấy rõ động tác của cậu, chỉ thấy tay cậu khéo léo di chuyển, lát sau con ghẹ đã nằm yên trong lòng bàn tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]