Hắn quan sát vẻ mặt Vương ty y. Nàng ta thoáng ngẩn ra, rồi mơ hồ đáp:
“Thôi Doanh… Thôi Doanh cũng là!”
“Trường sử.” Trúc Tố thấy Lục Hoa Đình đứng dậy, định rời khỏi điện.
“Lời đó là bịa đặt.” Lục Hoa Đình vừa đi vừa nói: “Thôi Doanh là muội muội của Thôi Trữ, tuyệt đối không thể là gián điệp. Có lẽ ngay cả tên các cô nương dự thi hôm nay nàng ta cũng chẳng nhớ nổi, chỉ nhớ được mỗi Thôi Doanh.”
“Xem ra nàng ta không biết thân phận những gián điệp khác, các ngươi cứ tự xử lý đi.”
Ngoài kia, ánh nắng chói gắt. Lục Hoa Đình giơ quạt che trán, bóng quạt phủ lên gương mặt như ngọc của hắn, khiến ánh mắt hắn trở nên khó đoán.
Lần này, Quần Thanh lại thoát nạn thêm một lần nữa.
Tiếng cồng đồng vang lên, báo hiệu thu bài, các cô nương dự thi đều xoa xoa cổ tay, đứng dậy, nét mặt khác nhau:
“Hét loạn cả lên, dọa c.h.ế.t người, giờ lại im re, chẳng lẽ là c.h.ế.t thật rồi sao?”
“Làm tim ta cứ đập thình thịch, suýt nữa không viết xong bài!”
Tửu Lâu Của Dạ
“Gián điệp Nam Sở thật nhiều quá, ngay cả Thượng phục cục cũng có, chẳng lẽ giữa chúng ta cũng có gián điệp sao?”
“Đừng nói bậy! Nghe nói kỳ thi đầu chỉ là thử, sau còn có đệ nhị, đệ tam khảo, lại còn vương phi đích thân tra hỏi nữa đó.”
Tiếng bàn tán râm ran lọt vào tai Quần Thanh, nàng thả tay áo xuống, bình tĩnh chờ đợi, không ai tới bắt nàng. Những ngón tay siết chặt dần buông ra, lòng bàn tay ướt đẫm mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4692269/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.