Cố thượng y và Lưu ty y mỗi người phát cho thí sinh một tấm gỗ nhỏ.
Trên tấm gỗ, mười loại vải với chất liệu khác nhau được cắt thành những miếng vuông vắn, ghim cố định bằng kim bạc.
Quần Thanh nhận lấy tấm gỗ, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt qua từng loại vải.
Các cô nương dự thi cần làm là dựa vào mắt nhìn và tay chạm, để nhận biết đây là loại vải gì, dùng để may trang phục nào, rồi ghi vào bài thi.
Gấm thêu, lụa mỏng, la đơn, tơ tằm, gai tơ trắng… Tuy nhiên, từ loại vải thứ sáu trở đi, Quần Thanh chưa từng thấy qua.
Có loại mịn bóng như nước, có loại mỏng tang hơi nhăn, lại có thứ ánh lên sắc châu ngọc. May mà nàng từng hầu hạ công chúa Bảo An, nên cố gắng nhận ra, loại vải lấp lánh ấy chính là giao sa từ hải ngoại, quý như vàng, một tấm trị giá ngàn vàng.
Còn những loại khác thì sao? Theo lý, nàng đã hầu hạ Bảo An công chúa nhiều năm, những loại vải thông thường trong cung nàng đều biết cả.
Những tấm này nàng chưa từng gặp, chẳng lẽ những người khác lại biết được sao?
Quần Thanh khẽ liếc quanh, các cung nữ đều cau mày, trán đổ mồ hôi, chỉ có Thôi Doanh là vẫn điềm nhiên, nơi khóe mắt còn ẩn nét khinh thường, bút trong tay viết rất lưu loát.
“Ngươi sao thế?” Cố thượng y thấy Quần Thanh đứng lên, không khỏi ngạc nhiên.
Quần Thanh đặt tấm gỗ xuống một bên:
“Nô tỳ muốn hỏi, đề mục của vòng thi thứ hai này… là do Yến vương phi ra sao?”
Sau tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4702248/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.