“Chính là loại để trên bàn thờ, bị khói hương xông qua hơn chục năm, làm hỏng mầm bên trong, chẳng khác nào viên đá, vĩnh viễn không thể nảy mầm.”
Quần Thanh nghe vậy, lặng lẽ thu hai nửa hạt giống lại, cẩn thận cất đi. Giờ thì chẳng cần nghĩ đến việc gieo trồng nữa.
“Với cô nương quan trọng lắm sao?” Lục Hoa Đình nhìn vào ánh mắt nàng, dò xét, đồng tử sáng rực: “Là ngự ban?”
Quần Thanh đột ngột ngẩng lên, nhưng không thấy giận dữ, chỉ đôi mắt trong trẻo dưới hàng mi dài:
“Nếu nó nở hoa sẽ trông thế nào?”
“Hoa màu trắng…” Lục Hoa Đình thoáng nhận ra thông tin này với nàng rất trọng yếu, liền ngả người tựa lên tủ thấp, đôi mắt dài hơi xếch ngước nhìn nàng, cười nhạt: “Những điều khác, ta không nhớ nữa.”
“Đơn cánh hay kép cánh?” Quần Thanh hỏi tiếp.
“Không nhớ rõ.”
Khóe môi nàng khẽ cong, lạnh lùng. Đã là đối thủ, Lục Hoa Đình tất nhiên sẽ không giúp nàng, thông tin có lợi nào cũng không dễ mà tiết lộ.
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên. Hoa nương bước vào, bưng khay gỗ, trong có bốn đĩa món ăn tinh xảo, hương thơm ngậy nức mũi.
“Cô nương đã dùng bữa chưa?” Lục Hoa Đình chẳng lấy làm lạ, xem ra chính hắn gọi. “Ở đây có món vịt quay giòn, có thể thử.”
Con người hắn quả lễ độ, vừa hợp tác lấy đồ, lại còn mời nàng một bữa cơm.
“Mời cô nương chọn rượu.” Hoa nương đưa thực đơn đến tay Quần Thanh.
Đi theo sau là tú bà họ Lưu. Trước đó, bà ta đi mua hàng thì bị thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4639744/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.