Trong gian phòng nhỏ, qua khung cửa sổ chạm trổ, Quần Thanh nhìn xuống hồ nước trong sân viện.
Trên đài thủy tạ, vũ cơ uyển chuyển eo lưng, váy áo xòe nở như hoa lựu. Tứ phía đèn màu rực rỡ chói mắt, đến mức ánh trăng dưới nước cũng bị lấn át, trở nên nhợt nhạt vô sắc.
Khung cửa sổ này đã lọc bớt âm nhạc huyên náo, chỉ còn mơ hồ, loáng thoáng. Nghĩ đến chuyện người ngoài không thể nghe thấy tiếng đối thoại bên trong, Quần Thanh hỏi:
“Trường sử muốn lấy thứ gì?”
Lục Hoa Đình rót trà, nước chạm vào đáy chén phát ra tiếng trong giòn, hắn lại nhàn nhã hỏi ngược:
“Thanh cô nương thấy cách bày biện của Tử Dạ Lâu thế nào?”
“Vàng ngọc chất chồng.” Quần Thanh xoay người, ánh mắt lướt qua nghiên ngọc tím, lư hương hình thú, chén ngọc phỉ thúy trong tay hắn. Bày trí trong phòng thoạt nhìn cổ phác, nhưng món nào cũng đáng giá nghìn vàng. Nàng nói:
“Nghe nói nhà họ Thôi trong loạn thế gom hàng, nâng giá, bóc lột dân chúng mà phát tài, không ngờ lại nhiều đến vậy.”
“Dân đen thì có bao nhiêu tiền đâu?” Lục Hoa Đình cười: “Dù vét sạch mỡ m.á.u cả Trường An, cũng chẳng đủ để trong một năm mà dựng nổi cao lâu thế này.”
“Ý trường sử là… còn nguồn tiền khác?” Quần Thanh hỏi.
“Năm xưa Thánh Nhân vào Trường An, văn võ bá quan đều nơm nớp, không rõ tính khí tân quân. Ngoài mặt thì cúi đầu thần phục, sau lưng lại lén đem tài sản trong nhà chuyển đi, chỉ để lại hư danh cùng quan chức, hai tay trống không. Như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4639743/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.