Mạnh Quan Lâu thích sau khi uống rượu say thì vỗ trống kiết.
Trống kiết này sản xuất từ Thanh Châu, mặt trống làm bằng da công dương, âm thanh trong trẻo vang dội. Y khoác trống ngang ngực, tóc xõa rối tung, một khúc tấu xong, cả tấm thân trần bóng loáng mồ hôi, như muốn phát tiết nỗi uất ức bị dồn nén bấy lâu.
“Ngươi đi, đem cái gói giấy kia pha nước rửa sạch cho ta.” Mạnh Quan Lâu thở dốc nói, trong mắt chỉ toàn là sự mịt mờ.
Trong gian buồng còn có một hoa nương tuổi chừng mười tám, nghe vậy thì rụt rè bước đến bàn án, run tay làm rơi hết bột trong gói giấy ra ngoài. Lập tức bị Mạnh Quan Lâu tóm chặt cổ tay, giận dữ quát:
“Ngươi lại dám rắc ra ngoài!”
Y hung hăng kéo nàng ta lên bậc thềm. Hoa nương sợ hãi co rụt người, nhưng Mạnh Quan Lâu không ra tay, chỉ bất ngờ ôm ngang eo nàng, rồi tự mình chậm rãi quỳ xuống thảm, đôi mắt đẹp ngấn lệ, nấc nghẹn.
Kẻ say rượu mà, điên điên dại dại cũng là chuyện thường tình. Hoa nương không dám nhúc nhích, chỉ nghe y gối đầu lên gối nàng ta mà hỏi:
“Nghe nói, trước kia ngươi thường hầu hạ Lục Hoa Đình, các ngươi… đã làm những gì?”
“Lục trường sử chỉ uống rượu, tiểu nữ chưa từng nói chuyện cùng ngài ấy.” Hoa nương lí nhí.
“Hắn thường gặp những ai?”
“Cũng không gặp ai cả.”
Mạnh Quan Lâu không hỏi thêm nữa. Hoa nương cả gan đưa tay, như dáng mẹ hiền, khẽ vuốt tóc y:
“Cho hỏi… Ngài là gặp chuyện gì thương tâm? Tiểu nữ gọi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4639745/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.