Nước ao trước mặt chìm trong sương mù, tối đen và hỗn độn. Lục Hoa Đình kéo cổ áo: “Chóng mặt.”
“Không chóng mặt sao được? Trên lưỡi d.a.o có độc! Trường sử mấy ngày nay chợp mắt còn không đủ, nói gì đến dưỡng thương, thân thể làm sao chịu nổi?” Quyển Tố khẽ nói.
Lục Hoa Đình nói không phải là cơn choáng của cơ thể, mà là một sự chán chường.
Quyền lực và mưu mô, như thể một ao mực đen, hắn đã từng lội qua một lần, đã chạm đến bờ. Giờ lại phải lội thêm lần nữa.
“Gió sông ẩm lạnh, quan phục lại mỏng, vương phủ Yến vương giờ chẳng khác gì cái hộp giấy rách bốn phía, trông cậy vào một mình ngài chống đỡ, sao chịu nổi gió lùa như thế.”
Quyển Tố nói: “Trường sử vốn là người thay thế, lời cũng đã mang tới cho Lữ tần nương nương rồi, sao không xin nghỉ về phủ, cứ phải cố chấp theo cho hết lễ hội, mấy trăm tờ phù viết xong, các phu nhân thì vui mừng, nhưng tay ngài e là chưa khỏi nổi.”
Lục Hoa Đình nghịch chiếc chuông gió, nói một câu không đầu không đuôi: “Ta muốn gặp nàng một lần.”
Quyển Tố kinh ngạc: “Ai cơ?”
Team Hạt Tiêu
Lục Hoa Đình từ trong tay áo tung ra một đồng tiền cổ, đồng tiền leng keng va lên mặt bàn, nảy lên mấy lần rồi mới yên vị, như một câu trả lời lạnh lùng, chắc chắn và không thể bàn cãi.
Quyển Tố ngây người nhìn đồng tiền trên bàn.
Chính là… nữ nhân g.i.ế.c người trong mộng… định sinh tử bằng cách tung đồng tiền! “Người xưa kể, thư sinh đất Lũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4639686/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.