"Lúc đó ba tôi không vui khi tôi học những thứ đó, học ngành này giống như đang đốt tiền vậy. Ông ấy khóa hết thẻ ngân hàng và thẻ tín dụng của tôi. Ông ấy nghĩ đủ mọi thứ để ngăn cản tôi."
Hạ Đông đắc ý mà cười nói:
"Khi ấy vì kiếm tiền tôi chỉ có thể làm thêm ở tiệm net sau khi tan học, nghỉ hè hay nghỉ đông cũng đều đi làm cả."
Diệp Dạng không nhịn được cười theo, hỏi:
"Thế ba anh có đánh anh không?"
"Không đánh, chưa bao giờ đánh tôi. Ba tôi coi trọng giáo dục bằng lời nói hơn là đòn roi, ông ấy thích thuyết giảng cho nhóc nghe, nếu không được thì cắt đứt hết nguồn tài chính của nhóc."
Hạ Đông nhớ về quá khứ chốc lát sau đó dùng vẻ mặt khoa trương hỏi Diệp Dạng:
"Nhóc nghĩ dựa vào chút tiền làm thêm là tôi có thể tự chi trả học phí chuyên ngành của tôi sao?"
"..."
Chẳng lẽ không phải sao?
"Lúc đó tôi làm thêm ở một tiệm net một tháng chỉ có 800 cả kỳ nghỉ hè không đến 2000 tệ."
Hạ Đông vừa khởi động xe chạy ra bãi đỗ xe, vừa nói tiếp:
"Chút tiền ấy thật sự còn không đủ phí sinh hoạt chứ đừng nói đến việc đóng học phí đại học."
"Vậy ba anh đổi ý sao?"
"Không, ba tôi là một người rất cố chấp đừng mơ ông ấy cúi đầu trước tôi."
Hạ Động nhớ đến lúc ấy không nhịn được cười rộ lên:
"Do mẹ tôi tìm được tôi trong lúc qua đêm ở tiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tron-nha-roi-di-toi-thanh-ke-lua-dao/3361866/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.