Sau khi ba người nọ rời đi tâm trạng Hạ Đông chợt tốt lên thấy rõ, bất luận nói cái gì trên môi đều mang theo nụ cười sáng chói.
Diệp Dạng ép bản thân không được nghĩ về cảnh tượng trong rừng trúc nữa thì cũng thoải mái đôi chút. Nhưng bởi vì ấn tượng về trò đầu tiên của họ quá mạnh mẽ, mà bây giờ Diệp Dạng không muốn chơi mấy trò khác nữa.
Tuy cậu bạn nhỏ không muốn chơi nhưng Hạ Đông lại không để yên như vậy.
"Sao chúng ta không chơi nhà ma nhỉ?"
Hạ Đông chỉ về một hướng.
Trước cổng cửa hàng treo dòng chữ "Ngôi nhà kinh dị", lối vào là một lối đi hẹp tối đến mức nhìn từ bên ngoài vào không thể thấy rõ bên trong.
Đứng trước cửa có một nhân viên hóa trang khá ghê rợn, mặc nguyên bộ quần áo màu trắng, lẩm bẩm:
"Đi ngang qua đây đừng bỏ qua ngôi nhà kinh dị ngàn năm hiếm thấy, không hù chết người không lấy tiền."
Những người xếp hàng phía trước đồng loạt nói:
"Phải cảm ơn anh rất nhiều đó!"
Người trước cửa nhà ma rất ít, trông còn vắng vẻ hơn cả tàu lượn siêu tốc. Cặp đôi đi cùng Hạ Đông với Diệp Dạng là hai người gặp lần trong trò tàu lượn siêu tốc.
Câu trai đối với hai người ấn tượng rất sâu sắc vừa mới thấy đã chào hỏi:
"Ấy mấy người anh em, chúng ta lại gặp nhau rồi có duyên thật chứ."
"Chào..."
Cô gái lúng túng chào hỏi biểu hiện hoàn toàn khác với dáng vẻ kiêu ngạo lúc ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tron-nha-roi-di-toi-thanh-ke-lua-dao/2868999/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.