"Quất Tử này, sao cậu trông như đang chăm sóc người tàn tật vậy."
Tô Nhượng ngồi trên ban công tầng hai Cựu Lâm, trước mặt anh ta là Tô Tri Vi vừa mới tỉnh dậy đang nằm dài trên ghế mây, còn Quất Tử thì chạy tới chạy lui nào là lấy chăn rót nước, còn chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô.
Tô Tri Vi khẽ cười nhạo:
"Anh ghen tỵ à? Anh Tỉnh chăm sóc anh có kém gì đâu, có khi còn hơn ấy chứ. Lúc đó anh không gọi là tàn tật, phải là liệt nửa người mới đúng."
Quất Tử nhét một chiếc bánh bao nhỏ vào mồm Tô Tri Vi, nhìn cô một cách đầy ẩn ý nhưng cô lại không phát hiện.
"Sao giống nhau được chứ?"
Tô Nhượng dựa người ra phía sau, vẻ mặt khoe khoang nói:
"Anh Tỉnh chăm sóc tôi là vì tôi bán *** để đổi lấy mà."
(*Một thứ nào đó không qua nổi kiểm duyệt)
"Yêu cầu cậu vớt lại tí liêm sỉ, sự xấu hổ của cậu bị chó tha mất rồi."
Quất Tử có chút cảm giác không nói nên lời.
"Cậu nằm dưới thì có gì tự hào hả?"
Tô Nhượng biện hộ:
"Hai người không hiểu, yêu nhau quan tâm trên dưới làm gì?"
"Cậu đừng giải thích nữa, tụi này hiểu rồi."
Tô Tri Vi ăn xong chiếc bánh bao cuối cùng vô cùng tự nhiên mà đưa cái hộp rỗng qua chỗ Quất Tử.
Quất Tử định ném đi lại phát hiện Diệp Dạng đang đứng ở đại sảnh không biết đã đến từ lúc nào rồi.
"Tiểu Dạng đến sớm vậy?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tron-nha-roi-di-toi-thanh-ke-lua-dao/3361888/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.