🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 47: Trường Trung học Số 6 (3)

Edit:〆Lâm Hạ Linhヤ

Nhưng rõ ràng mũ bảo hiểm không có khả năng cách âm.

"...Tôi đã tiến hành kiểm điểm sâu sắc. Tôi không nên chỉ vì xem các bác gái cãi nhau bên đường mà lại đến trễ."

Giang Vu Tận chắc chắn không nhìn lầm,cậu thấy Từ Đồng Quy mỉm cười!

"Bụp" một tiếng, cậu lại cởi mũ bảo hiểm xuống, trực tiếp dùng tay kéo khóe miệng Từ Đồng Quy xuống: "Đừng, không được cười."

TV vẫn đang phát. Người đứng trên khán đài nhìn về phía khán giả, vẻ mặt không thay đổi, giọng nói đều đều:

"Ngoài ra, tôi nghĩ các bác gái cũng cần tự kiểm điểm. Đánh nhau bên đường có tác động tiêu cực đến xã hội, khuyến khích các thói hư tật xấu. Vậy thói hư tật xấu là gì? Thói hư tật xấu chính là những hành vi lệch lạc. Trên đây là toàn bộ nội dung về thói hư tật xấu. Nếu bạn thích... Trên đây cũng là toàn bộ nội dung kiểm điểm."

Không ngờ một bài kiểm điểm đã 'chết' từ lâu lại có thể vượt qua khoảng cách thời gian xa như vậy để tấn công mình. Giang Vu Tận buông tay đang giày vò Đội trưởng Từ ra, ngồi xổm sang một bên.

Từ Đồng Quy quay đầu hỏi cậu: "Đoạn sau cậu lấy ở đâu ra vậy?"

Giang Vu Tận: "Số chữ không đủ nên tôi chép đại trên mạng."

Cậu vì mải xem các bác gái cãi nhau trên đường đi học mà quên mất thời gian, đến trường thì chắc chắn bị trễ, đúng lúc lại bị thầy giám thị bắt gặp. Kết quả, cậu bị phạt viết kiểm điểm một nghìn chữ.

Nửa tiếng nữa cậu còn phải tham gia buổi tổng duyệt lễ tốt nghiệp, nên đã vội vàng chắp vá một bản kiểm điểm. Còn thiếu mấy chục chữ cuối, cậu liền nhờ đến sức mạnh của internet. Không ngờ trong lúc chép bừa lại chép thừa vài đoạn.

Mở đầu bằng một bài kiểm điểm, sau đó lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu. Người vốn đã rời sân khấu lại đổi một bản thảo khác, rồi lại bước lên bục lần nữa:

"Xin chào mọi người, lại là tôi đây, tôi lại tới nữa."

Người đọc kiểm điểm còn kiêm luôn vai trò đại diện học sinh tốt nghiệp xuất sắc, tiếng vỗ tay dưới khán đài thậm chí còn lớn hơn cả lúc chào đón lãnh đạo ban nãy.

Từ Đồng Quy quay đầu nhìn người bên cạnh.

Hắn từng nghe người trong Cục nói rằng, những học sinh xuất sắc tốt nghiệp từ trường Trung học số 6 gần như đều có cuộc sống dư giả đầy đủ, hơn nữa còn đạt được thành tựu lớn trong các lĩnh vực nhất định. Người trong băng ghi hình mặc áo sơ mi trắng, tuy không thể hiện thái độ sống tích cực hăng hái gì cho cam, nhưng trông vẫn khá có sức sống, hoàn toàn khác xa bộ dạng bây giờ với đôi mắt lờ đờ cùng vẻ mặt như mất hết ý chí.

Từ khi tốt nghiệp đến bây giờ, trong mấy năm có lẽ đã xảy ra điều gì đó.

Giang Vu Tận ngước mắt nhìn vào TV, nói: "Có sự thay đổi."

Băng ghi hình phát đến đây bắt đầu xuất hiện những đoạn nhiễu màn hình khó hiểu. Giữa màn hình, người đứng trên bục phát biểu trong màn hình nhiễu đen trắng từ từ ngẩng đầu lên, nụ cười trên gương mặt dần trở nên méo mó.

Giang Vu Tận ôm lấy chiếc mũ của mình, nhanh chóng cắt đứt quan hệ: "Tôi không có cười xấu như vậy."

Từ Đồng Quy đáp: "Tôi biết."

Nhấn tạm dừng để lấy băng ghi hình ra, Từ Đồng Quy đặt một cuộn băng ghi hình khác xuống. Lần này khác với lần trước, hắn bật chế độ tua nhanh, rất nhanh sẽ thấy chỗ có vấn đề.

Đây mới là băng ghi hình bình thường, đến chỗ màn hình nhiễu vẫn hoàn toàn bình thường. Người trên bục đọc xong bài phát biểu rồi xuống sân khấu, khi xuống còn nhận một bó hoa lớn từ một học sinh đột nhiên từ dưới khán đài chạy lên tặng.

Giang Vu Tận gãi đầu: "Hình như lúc đó có khá nhiều hoa."

Cuối cùng, bó hoa này cùng với những bó hoa do các học sinh tặng thầy cô, đều được đặt vào lọ hoa trong văn phòng lớp học, lọ hoa đã suýt đầy ắp.

Từ Đồng Quy: "..."

Từ Đồng Quy tua lại và nhìn qua khuôn mặt của học sinh đã tặng hoa.

Sau khi phát lại các băng ghi hình, những băng hình bất thường sẽ trực tiếp bị tiêu hủy.

Khoảnh khắc cuốn băng bị hỏng, không khí xung quanh dường như bị bóp méo trong giây lát, rồi trở lại bình thường.

Đưa mắt trở lại từ giữa không trung, bọn họ đặt đoạn băng ghi hình bình thường trở lại, cuối cùng lại đi vòng quanh nơi đó, sau khi tạm thời không tìm thấy gì bất thường thì rời đi.

Ngoài phòng chứa đồ, họ còn chưa kiểm tra đống đồ trên sân khấu mà họ thấy lúc vừa bước vào đại sảnh, cũng từ cánh cửa nhỏ dẫn ra hậu trường, họ bước lên sân khấu.

Cũng giống như những thứ trong hộp bìa cứng chất đống ở hậu trường, hầu hết những đồ chất đống trên sân khấu đều là những thứ được sử dụng trong các buổi biểu diễn, từ đạo cụ sân khấu đến tóc giả, cái gì cũng có.

Giang Vu Tận tìm thấy một bộ tóc giả màu trắng từ bên trong, cầm nó trên tay đi dạo một vòng rồi đặt lại chỗ cũ. Từ Đồng Quy đứng đối diện nhìn sang, động tác hơi khựng lại, đôi mắt xám tro thoáng lay động.

Quen thuộc, nhưng chẳng thể nhớ ra điều gì.

Đống đồ lộn xộn đã được kiểm tra, cả hai kiểm tra từng món rồi đặt chúng trở lại chỗ cũ. Sau khi đóng cửa hội trường và trả lại chìa khóa, họ rời đi.

Cách hội trường không xa là sân thể dục, đứng từ đây có thể nhìn thấy học sinh đang nô đùa trên sân. Có vẻ vì đang là giờ ra chơi, từng nhóm học sinh nhộn nhịp tụ lại trên sân trường. Giang Vu Tận thở dài: "Đúng là tuổi trẻ."

Đúng là tuổi trẻ thật sôi nổi, nhưng những học sinh cấp ba đầy sức sống này lại chẳng mấy khi ngoan ngoãn. Có vài người lén rời khỏi sân thể dục, lén lút đi về một hướng khác.

Bên cạnh hội trường, một bảng chỉ dẫn in bản đồ của trường được đặt cẩn thận. Rời mắt khỏi sân thể dục, hai người nhìn về phía bảng chỉ dẫn.

Giang Vu Tận nhìn thoáng qua, sau đó chỉ về một hướng và nói: "Tôi nhớ ở đây có một nhà kho."

Trong nhà kho không có nhiều đồ đạc, sau khi nhà kho mới được xây dựng, người đến đó sẽ ít hơn.

——

Hai học sinh lén rời khỏi sân thể dục, lúc quay về lớp khả năng cao sẽ bị giám thị bắt gặp. Đi loanh quanh ở chỗ khác cũng không an toàn, cuối cùng họ quyết định vào nhà kho của trường để trốn.

Đồ đạc trong kho không có giá trị gì, ngay cả các cô các bác thu phế liệu cũng coi thường, ở đây hoàn toàn an toàn.

Đẩy cửa kho đã đóng kín, hai người lặng lẽ lấy điện thoại di động mình đã giấu ra.

Nhà kho tối om và không có ánh sáng nên họ bật đèn pin điện thoại và tìm chỗ ngồi bên trong.

Không có chỗ ngồi nhưng họ tìm thấy một cầu thang màu xám.

Nhớ lại nhà kho lúc nhìn từ bên ngoài, có người thắc mắc: "Ở đây có tầng hai à?"

Bọn họ không thường xuyên đến đây, nhưng bọn họ nhớ rằng ở đây chắc chắn không có tầng hai.

Người bên cạnh cũng không chắc chắn lắm. Hai người ở tầng một không tìm được chỗ có thể ngồi nên chậm rãi cùng nhau đi lên tầng hai.

Không giống như ánh sáng mơ hồ ở tầng một, tầng hai không có ánh sáng. Họ dùng điện thoại di động để chiếu sáng bên ngoài, chỗ xa hơn vẫn tối đen như mực.

Một học sinh nhận ra có điều gì đó không ổn, nói: "Tầng hai này lớn thế à?"

Họ không biết tầng hai rộng bao nhiêu, nhưng rõ ràng nó đã lớn hơn kích thước của nhà kho nhìn thấy bên ngoài.

Bàn tay cầm điện thoại di động run rẩy. Họ hướng ánh sáng của điện thoại di động xuống đất, bắt đầu mò đường đi lên ban đầu.

Sau khi mò mẫm trong bóng tối một lúc, một người cuối cùng cũng nhìn thấy một luồng ánh sáng mơ hồ. Cậu ta vui mừng vỗ vào người bên cạnh, nói: "Tìm thấy rồi!"

Một giọng nói ngạc nhiên từ xa truyền đến: "Thật à!"

Học sinh vừa nói lúc đầu khựng lại, ánh sáng từ điện thoại chậm rãi di chuyển lên trên, chiếu sáng người bên cạnh.

Người bên cạnh vẫn là bạn cùng lớp của cậu ta, khuôn mặt và quần áo giống hệt nhau, thậm chí còn mỉm cười.

--Nhưng khi bị ánh đèn pin chiếu vào mắt, người này hoàn toàn không chớp mắt.

Một tiếng hét kinh hoàng phát ra từ nhà kho.

Người vừa tới cửa lập tức phản ứng, đẩy cửa nhà kho ra.

Đây từng được coi là nơi lý tưởng để lười biếng. Dù đã quên gần hết cách bố trí nhưng Giang Vu Tận vẫn nhớ rõ nơi này vốn không có tầng hai nên cậu đi lên cầu thang trước.

Lúc cậu đang đi lên cầu thang, bất ngờ có một học sinh lăn từ trên tầng xuống cầu thang, cậu đưa tay đỡ lấy, quay về phía Từ Đồng Quy, nói: "Ở đây không có tầng hai."

Từ Đồng Quy hiểu ý cậu, nhanh chóng đi lên lầu.

Không có đau đớn dữ dội như tưởng tượng. Cậu học sinh trợn tròn mắt, đến bây giờ còn chưa kịp phản ứng.

Lúc cậu ta phát hiện bạn mình có gì đó không ổn liền bị đối phương đẩy một cái, khi rớt xuống còn tưởng rằng mình sẽ hẹo luôn ở chỗ này, không ngờ đến bây giờ lại không có cảm giác gì đặc biệt.

Chỉ cảm thấy hơi ấm áp, còn ngửi thấy một mùi rất nhè nhẹ nhưng lại khá dễ chịu. Từ trên đầu vang xuống một giọng nói: "Cậu bạn, khẩu phần ăn của cậu không tệ nhỉ."

Đồng tử dần lấy lại tiêu điểm, cậu học sinh ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào đôi đồng tử nhạt màu của người trên đầu.

Nhận ra chuyện gì đã xảy ra, cậu ta nhanh chóng lấy lại khả năng kiểm soát cơ thể, tự giác đứng thẳng người. Giọng vẫn còn run rẩy, nhưng vẫn tuân theo phép lịch sự cơ bản, cúi người cảm ơn.

Giang Vu Tận liếc nhìn người ở phía trên rồi lại nhìn sang người bên cạnh, sau đó cúi xuống nhìn chiếc mũ bảo hiểm trong tay mình. Cuối cùng, cậu chọn đội mũ lên đầu đối phương rồi nói: "Giữ hộ tôi một lát."

Nói xong cậu đi lên lầu.

Sau này cậu học sinh mới nhận ra gì đó, vội vàng nói: "Tôi có một người bạn ở trên đó!"

Bạn của cậu ta đã được Từ Đồng Quy cứu. Khác với việc bị đẩy xuống cầu thang, bạn cậu ta bị một bàn tay từ trong bóng tối siết cổ. Sau khi được cứu, cậu ta không ngừng ho, ho đến mức như muốn xé toạc tim gan.

Nhân lúc cậu học sinh ở đây ho, Từ Đồng Quy lấy đèn pin ra quét xung quanh. Ánh sáng không bao giờ chiếu đến rìa, nơi này hơn là một tầng hai của kho, có thể nói là một không gian độc lập. Trong bóng tối chưa được chiếu sáng, như thể có vô vàn thứ ẩn giấu.

Từ trong bóng tối bước ra một người, tay cũng cầm điện thoại, chỉ khi đến gần mới thấy ánh sáng mờ mờ từ chiếc điện thoại của đối phương.

Khi họ hội tụ, Giang Vu Tận nhìn thấy một học sinh đứng sau Từ Đồng Quy, vẫy tay chào: "Chào bạn."

Học sinh: "Chào... khụ khụ... anh."

Giang Vu Tận thu ánh nhìn lại và nhìn Từ Đồng Quy, nói: "Có phát hiện gì không?"

Từ Đồng Quy lắc đầu: "Trước hết đưa học sinh xuống dưới đi."

Hai học sinh thành công trở lại dưới ánh mặt trời.

Tầng hai, ngoài những thứ mà Lục Linh đã tạo ra trong bóng tối, không còn gì nữa. Cuối cùng, Từ Đồng Quy trực tiếp tháo bỏ cầu thang dẫn lên tầng hai.

Việc tháo cầu thang bằng phương pháp vật lý, không dùng công cụ gì, chỉ cần một cú đá là cầu thang biến mất.

Khi cầu thang bị phá hủy, tầng hai cũng biến mất, ngẩng đầu lên lần nữa, có thể thấy mái vòm cong của kho.

Hai học sinh đứng bên ngoài kho, cửa kho đóng chặt, họ chỉ có thể nghe thấy tiếng động mạnh từ bên trong. Khi cửa lần nữa mở ra, cầu thang đã không còn, thay vào đó là đống đá vụn.

Việc đầu tiên Giang Vu Tận làm khi ra khỏi kho là lấy lại chiếc mũ bảo hiểm của mình, ôm cẩn thận vào ngực. Ánh mắt cậu học sinh di chuyển giữa hai người, rồi lại nhìn vào cảnh tượng tàn tạ trong kho, sau đó hỏi: "Hai người là...?"

Trước khi Từ Đồng Quy lên tiếng, Giang Vu Tận mỉm cười nói: "Chúng tôi là đội phá dỡ."

Cậu học sinh có vẻ vẫn còn câu hỏi, nhưng lúc này tiếng chuông báo hết tiết vang lên, còn phải tập trung sau giờ học, bọn họ không dám ở lại lâu, vội vàng chạy ra sân thể dục.

Không gian trước cửa kho bắt đầu biến dạng. Tiếng thì thầm vang lên bên tai, liên tục lặp lại không ngừng.

Ở trung tâm của không gian biến dạng trước cửa kho, một con mắt đỏ dần hiện ra, đồng tử khổng lồ di chuyển lên xuống, rồi nhắm thẳng vào họ.

Giang Vu Tận lặng lẽ lùi lại một bước.

Cậu đã thấy qua nên biết rõ, đó là mắt của Lục Linh, nhưng không phải mắt chứa đựng những thứ cậu tìm kiếm, mà có thể mô tả chính xác hơn là một kẻ bảo vệ và canh giữ mắt thật sự.

Có lẽ vì sự phá hoại liên tiếp khiến Lục Linh nổi giận, nên đối phương bắt đầu trả thù.

Cậu vừa lùi lại vừa nói thật đáng sợ, rồi vỗ vai Từ Đồng Quy, nói: "Giao cho anh."

Đưa mắt bảo vệ giao cho Từ Đồng Quy, Giang Vu Tận nhanh chóng bỏ chạy.

Cách một khoảng, cậu thấy con mắt khổng lồ ban đầu bị nổ tung, dịch thể văng ra xung quanh.

Ngay khi con mắt lớn bị tiêu diệt, nhiều con mắt lớn nhỏ khác xuất hiện, liên tiếp không ngừng.

Giang Vu Tận lướt qua nhìn về phía bạn tốt chơi Anipop của mình đang đánh mắt.

Trước đây trong phó bản, cậu không tiêu diệt thứ này vì việc đánh hết bọn chúng tốn quá nhiều thời gian, giờ trách nhiệm đã rơi vào tay bạn tốt chơi Anipop của cậu, chắc chắn có thể kéo dài được lâu.

Khi tất cả những con mắt bị tiêu diệt, Lục Linh sẽ tự xuất hiện. Cậu cần làm là giải quyết Lục Linh trước khi Từ Đồng Quy xử lý hết những con mắt đó.

Khi mắt bảo vệ xuất hiện, việc tìm Lục Linh cũng không khó, Giang Vu Tận đi qua sân thể dục, rồi đi qua dãy lớp học, cuối cùng dừng lại bên cạnh những căn phòng thấp nằm ở rìa trường.

Nơi này là dãy lớp học đầu tiên của trường, xây từ hàng chục năm trước, sau khi trường xây dựng tòa nhà học mới thì không muốn phá bỏ, vẫn để nguyên, nhưng cũng không ai đến, gần như bỏ hoang, đầy dây leo, thậm chí có cây dương xỉ mọc tràn ngập trong sân.

Có một bóng người đứng giữa đám cỏ cao nửa người, hình dáng gần như bị che khuất hoàn toàn.

—Có lẽ không hẳn là người, vật trong đám cỏ quay đầu lại, trên gương mặt tái nhợt rõ ràng có sáu con mắt, ngoài đôi mắt bình thường, còn có bốn con mắt nhỏ hơn dưới đó.

Hoặc nói chính xác hơn là sáu hốc mắt, trong đó năm hốc không còn mắt, chỉ còn lại con mắt trái, đồng tử đỏ nhìn chằm chằm về phía cậu.

"Chào nhé," Giang Vu Tận đẩy cửa sân vào, nói, "Tôi muốn lấy mắt của cậu."

Cậu không nói cảm xúc gì, giọng điệu bình thản, giống như đang nói hôm nay thời tiết thật đẹp vậy.

Bóng người cao nửa người của Lục Linh bật cười, khóe miệng dần kéo ra đến sau tai, theo nghĩa đen.

Cuối cùng, con mắt cuối cùng từ hốc mắt biến mất, các căn phòng xung quanh bắt đầu vặn vẹo biến hình liên tục, cả không gian trở nên đỏ máu, cỏ trên mặt đất biến mất, một loạt chất lỏng từ dưới đất trào ra, dần dần lan ra, uốn cong, kết nối, cuối cùng tạo thành hình dạng của một con mắt.

Ngay khi con mắt hình thành, vô số sinh vật dị hình từ trong đó lao ra, gần như chiếm hết toàn bộ không gian.

Tất cả chúng đều là những thứ được sao chép từ tiềm thức của người trong ảo giác. Trước khi có thêm nhiều thứ nữa xuất hiện, biểu cảm của Lục Linh đột nhiên cứng lại.

Một cơn đau sắc nhọn, đâm thẳng vào não, đến mức cậu không cảm nhận được sự chảy máu từ mắt, mũi, tai, da bắt đầu nứt nẻ.

Cậu đã sao chép những thứ mình không thể sao chép, những thứ không có khả năng sao chép.

Cái thứ này bắt đầu chảy máu mà cậu còn chưa làm gì, Giang Vu Tận phản ứng đầu tiên là nghĩ đối phương đang giả vờ. Nhưng sau khi nhìn thấy chỉ có một mảng nhỏ bùn đen đang khuấy động từ trong mắt, cậu mới nhận ra Lục Linh đã làm gì.

Tạo ra một bản sao chưa từng gặp với khả năng vượt quá khả năng của bản thân, có thể nói là không biết sống chết. Giang Vu Tận bước qua con mắt, ngồi xuống bên Lục Linh: "Ai bảo mày tùy tiện đọc não người khác?"

Nhưng thứ này phải sống, ít nhất là sống đến khi Từ Đồng Quy nhìn thấy nó.

Cậu vươn tay, bóp nát bùn đen, vỗ vỗ lên đầu Lục Linh: "Ngoan ngoãn đưa mắt ra đây."

Sau khi chịu cú sốc lớn mà chưa kịp hồi phục, Lục Linh đã hoàn toàn mất ý thức. Giang Vu Tận đành phải tự ra tay.

Những cành cây vương vãi trên mặt đất chính là vũ khí dùng một lần tốt nhất. Anh ta nhặt một cành lên, thử một chút, thấy ổn, rồi đâm thẳng vào con mắt trên mặt đất.

Cành cây đâm vào con mắt, gặp phải một chút lực cản trên đường đi. Con mắt cố chống lại, nhưng rõ ràng là không còn sức, cuối cùng bị đâm xuyên qua.

Tiếng "cạch" vang lên, không gian đỏ máu biến mất, con mắt trên mặt đất cũng biến mất, chỉ còn lại mảnh vụn đỏ nhỏ, vết thương ban đầu do cành cây đâm cũng không còn dấu vết.

Giang Vu Tận cố gắng ghép lại các mảnh mắt vỡ vụn, miễn cưỡng lắp chúng vào hốc mắt trái của Lục Linh, cố gắng khiến nó trông như thể từ đầu đã như vậy.

Giang Vu Tận làm xong, tay rút lại, nhìn xem thành quả có chút thô ráp, nhưng tạm chấp nhận được. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu thu tay lại.

Tình trạng của Lục Linh có vẻ hơi nguy hiểm, nhưng vẫn còn chịu đựng được. Cậu hài lòng vỗ tay, đứng dậy và rời đi.

Sau khi giải quyết con mắt cuối cùng, trong không gian biến dạng, một vật thể cao nửa người rơi xuống.

Đó là một người có sáu hốc mắt trên khuôn mặt, năm hốc mắt đã trống rỗng, chỉ còn lại một hốc mắt với con mắt đã hóa cứng, khi rơi xuống đất thì vỡ vụn ngay lập tức.

Khi con mắt vỡ, Từ Đồng Quy ngồi xuống và nhặt những mảnh vỡ, dù sao cũng là để hoàn thành nhiệm vụ. Khi hắn nhặt mảnh vỡ, dị chủng bên cạnh cử động, hắn liền bổ thêm một đòn, đối phương liền yên tĩnh.

Không thể phân biệt đối phương yếu đi vì bị lấy đi quá nhiều mắt hay vì lý do khác, hắn chỉ liếc một cái rồi thu tầm mắt lại.

Yêu cầu của Cục là phải lấy mắt trước khi hết thời gian, mắt còn nguyên vẹn là tốt nhất.

Mắt vỡ cũng vẫn được coi là mắt, nhiệm vụ hoàn thành.

Sau khi xử lý xác của dị chủng, Từ Đồng Quy rời khỏi trường, đúng lúc thấy Giang Vu Tận đang rửa tay dưới vòi nước ở công viên nhỏ đối diện trường.

Giang Vu Tận không có chỗ để đặt mũ bảo hiểm, nên trực tiếp đeo nó lên đầu. Rửa tay xong, cậu tháo mũ bảo hiểm ra, tóc rối bù, càng thêm cá tính.

Giờ đã không còn sớm, những đám mây tím đỏ đang trôi trên bầu trời, ánh sáng đỏ úa chiếu xuống, khiến cả thế giới như được nhuộm một màu.

Từ Đồng Quy bước nhanh về phía đối diện, đứng lại. Giang Vu Tận cũng nhìn thấy hắn, trước tiên nói một câu vất vả rồi, sau đó hỏi: "Việc đó giải quyết xong chưa?"

Từ Đồng Quy nhìn mái tóc rối của cậu, gật đầu: "Xong rồi."

Giang Vu Tận giơ ngón cái lên khen ngợi: "Đồng chí Tiểu Từ của chúng ta là tuyệt nhất."

Khen xong cậu chú ý thấy ánh mắt Từ Đồng Quy vẫn dừng lại trên đầu mình, không khỏi bắt đầu nói lan man: "Đây là kiểu tóc mới nhất đấy."

Cậu hỏi: "Đội trưởng Từ có muốn thử kiểu tóc này không?"

Người đàn ông cao lớn, yên lặng cúi đầu.

Động tác Giang Vu Tận khựng lại một chút, sau đó bật cười, nhanh chóng đưa tay lên, xoa xoa mái tóc của Từ Đồng Quy, cảm giác thật đã.

Sau khi phá xong, cậu nhìn lại thành quả, cười đến bật ngửa ra sau. Từ Đồng Quy nhìn thấy cậu cười, cũng cười theo một cái.

Vì cười quá nhiều, kết quả là tay của Giang nào đó trượt một cái, chiếc mũ bảo hiểm trong tay bay ra, rơi ngay vào thùng rác lớn bên cạnh vòi nước, một người đi qua đã tiện tay ném một túi rác vào đó.

"......"

Niềm vui chưa kịp tắt thì nỗi buồn ập đến, tiếng cười bỗng chốc im bặt. Công dân Giang ngẩn người quay đầu nhìn đội trưởng Từ, nước mắt lưng tròng nói: "Cái mũ bảo hiểm thứ ba của tôi... mất rồi."

Từ Đồng Quy: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.