🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 48: Núi tuyết Gola(1)

Edit:〆Lâm Hạ Linhヤ

Xe chở rác đi ngang qua, những công nhân nhanh chóng thu gom hết rác trong thùng và mang đi. Giang Vu Tận ngồi xổm rất lâu trước chiếc thùng rác trống không, nếu hỏi thì cậu sẽ bảo đang là tưởng niệm chiếc mũ bảo hiểm thứ ba đã ra đi của mình, ôm một nỗi tiếc thương sâu sắc.

Từ Đồng Quy ngồi xổm bên cạnh cậu, một lúc sau quay đầu nói: "Ngồi lâu thế rồi, đứng dậy duỗi chân chút không?"

Giang Vu Tận nhìn sang hắn, đôi mắt dưới mí mắt cụp xuống không rõ vui buồn: "Tê chân rồi."

Từ Đồng Quy: "......"

Từ Đồng Quy kéo cậu đứng dậy, dẫn đến ngồi trên một chiếc ghế dài gần đó. Hắn ngẩng đầu nhìn con đường không xa trước mặt, rồi nói: "Cậu ngồi đây, đừng đi lung tung."

Giang Vu Tận cảnh giác nhìn hắn: "Tôi coi anh là bạn, anh lại muốn làm bố tôi?"

Chỉ có thể nói là trí tưởng tượng của công dân Giang hơi bị phong phú quá mức.

Từ Đồng Quy rời đi, chẳng bao lâu sau đã quay lại, trên tay cầm thêm thứ gì đó.

Giang Vu Tận đã thành công sở hữu chiếc mũ bảo hiểm thứ tư, mí mắt thường ngày cụp xuống dường như cũng nâng lên đôi chút, đôi mắt trông to hơn hẳn so với bình thường. Đồng tử nhạt màu phản chiếu dưới ánh nắng, cả người như bừng lên sức sống. Cậu ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, nói: "Tôi sẽ trân trọng nó cả đời."

Có thể thấy quyết tâm của cậu rất kiên định, Từ Đồng Quy cười nhưng cũng không dám gật bừa. Dựa vào việc mỗi một lần gặp nhau lại thấy một cái mũ bảo hiểm mà nói thì hắn cảm thấy có lẽ tuổi thọ của chiếc mũ này cũng không lâu lắm.

Có thể thấy Giang Vu Tận thật sự rất vui. Cậu vui vẻ đội chiếc mũ bảo hiểm rồi lái chiếc xe điện nhỏ, vui vẻ chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn quay lại vẫy tay, thuận miệng nói: "Hôm nào lại ra ngoài chơi."

Từ Đồng Quy đứng im tại chỗ, suy nghĩ một lúc mới nhận ra rằng đối phương vừa có được chiếc mũ bảo hiểm là lập tức chạy đi luôn.

Quả thật, điều này rất giống với phong cách của đối phương.

Chiếc xe điện nhỏ và các phương tiện giao thông khác đã rời khỏi trường, lúc sau có một chiếc taxi dừng lại trước cổng trường.

Ba học sinh trung học lúc quay lại lần nữa thì hoàn toàn thất bại, không có hiện tượng kỳ lạ nào xuất hiện, Lục Linh cũng không còn ở đó. Bọn họ leo tường ra ngoài, vòng ra cổng tới hỏi bảo vệ thì biết được rằng đội điều tra đã đến trường hôm nay mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần thứ đó không bị Zero lấy đi là được, ba người thở phào và rời khỏi trường.

Từ Đồng Quy trở lại đội điều tra, giao lại đồ đạc cho phòng ban để báo cáo.

Khi trở về văn phòng, đúng lúc hắn đi qua hành lang thì gặp phải Từ Cao trùng hợp đi qua, nhìn thấy hắn, anh ta kinh ngạc hỏi: "Hôm nay dị chủng mạnh lắm à?"

Trước đây, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, đối phương trở về nhìn cũng chẳng thay đổi gì mấy, nhưng hôm nay thì tóc rối tung như thể vừa chọc vào tổ gà.

Từ Đồng Quy tiện tay vuốt tóc, mặt mày dường như không còn lạnh lùng sắc bén như thường lệ, nói: "Không phải dị chủng , nhưng quả thật rất mạnh."

Kỹ năng tạo hình quả thật rất mạnh mẽ.

Người đàn ông cao lớn rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại ra. Từ Cao đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lúc, nhất thời không hiểu rõ đối phương muốn ám chỉ gì.

Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là ngày mai sẽ được nghỉ. Từ Cao lấy điện thoại gọi cho bạn tốt cùng ăn dưa.

Đối phương đang nói chuyện điện thoại. Chờ sau khi cuộc gọi kết thúc, anh ta gọi lại, lúc điện thoại kết nối, khuôn mặt nở nụ cười: "《Cá Mập Trắng Đại Chiến Cá Piranha》sẽ được chiếu lại vào ngày mai..."

Người ở đầu dây bên kia dứt khoát từ chối, nói là đã có hẹn.

Nụ cười của Từ Cao cứng lại trên mặt.

——

Giang Vu Tận thực sự có hẹn, chính là cuộc gọi trước khi Từ Cao gọi tới.

Hôm nay lúc rời đi, cậu đúng là có nói hôm nào lại cùng đi chơi, nhưng không ngờ cái "hôm nào đó" lại là ngày mai. Có bao ăn hay không không quan trọng, quan trọng là đại đội trưởng Từ chủ động liên lạc, thế nên cậu đã đồng ý.

Cả một ngày cậu lăn lộn ở trường học còn chưa kịp ăn cơm, cậu nằm liệt trên sô pha một lát, rồi chợt nhớ mình gần như đã quên mất căn bếp trông như nào, vì thế đành gượng dậy.

Trước khi đứng dậy, cậu còn đặc biệt gửi một tin nhắn cho con trai lớn của mình, nói rằng hy vọng cậu ta nhanh chóng trở về, người cha ấm áp đã nấu xong bữa cơm chờ cậu ta.

Khi Trần Cảnh nhận được tin nhắn thì vẫn đang trên xe, nhìn thấy nội dung tin nhắn, sắc mặt cậu ta bỗng thay đổi, hơi nghiêng người nói với tài xế phía trước: "Phiền anh đi nhanh một chút."

Trương Hân và Tiểu Bàn nhìn qua điện thoại của cậu ta, thấy người này cũng có lúc khá tốt, nói: "Vội vàng như vậy à?"

Trần Cảnh khẽ nhíu mày: "Chậm một chút là bếp sẽ không còn đâu."

Tiểu Bàn: "?"

Trương Hân: "?"

Tài xế nghe được cuộc trò chuyện phía sau, tưởng rằng có chuyện lớn xảy ra, lập tức đạp mạnh ga, nhanh chóng đến dưới lầu.

Lúc Trần Cảnh về đến nhà, mọi thứ trong nhà có vẻ bình thường, người đang chơi Anipop vẫn đang ngồi trong phòng khách, bàn ăn cũng không có món gì.

Cửa bếp đóng chặt.

Chân mày thình thịch nhảy, vươn tay mở cửa phòng bếp, người đang chơi Anipop trong phòng khách lặng lẽ liếc nhìn cậu ta.

Ngay khi cửa bếp mở ra, một mùi cháy khét mạnh mẽ kết hợp với mùi vị ngọt mặn kỳ lạ lập tức xông vào mũi.

Giang Vu Tận, trong cơn hứng thú, vào bếp nấu ăn chưa đầy nửa tiếng, và sau đó, học sinh trung học phải mất một giờ để dọn dẹp phòng bếp, sau đó làm xong bữa tối đơn giản.

Ngồi bên bàn ăn, Giang Vu Tận giơ ngón cái khen: "Ngon lắm."

Học sinh trung học chọn im lặng, liếc nhìn chiếc mũ bảo hiểm đặt ở cửa, hỏi: "Cái trước đâu rồi?"

Giang Vu Tận liếc qua, sau đó cúi đầu ăn tiếp: "Nói ra thì dài lắm."

Sáng hôm sau, sau khi học sinh trung học đã ra ngoài từ lâu, người mặc đồ ngủ mới khó khăn thức dậy.

Bò đi rửa mặt, rồi lại mơ màng thay đồ ngủ, đầu óc hoàn toàn không hoạt động, chỉ theo thói quen quanh năm suốt tháng tạo thành mà mở tivi, ôm con ngỗng lớn nằm trên sô pha. Sau đó, khi tỉnh táo lại một chút, cậu mới nhớ hôm nay phải ra ngoài, liền đứng dậy.

Đội trưởng Từ rất biết cách chọn thời gian, lúc cậu vừa ra ngoài thì nhận được cuộc gọi tới, sau khi hỏi địa chỉ cụ thể, nói có thể đến dưới nhà đón cậu.

Giang Vu Tận không để anh đến. Từ Đồng Quy liền hỏi: "Con trai ở nhà à?"

"Không có," Giang Vu Tận đáp, "Nhưng để hàng xóm thấy anh thì không tốt lắm."

Đại đội trưởng Từ mà xuất hiện ở đây hôm nay, thì ngày mai thông tin cậu tìm được bạn sẽ lan truyền khắp mọi ngõ ngách.

— Nói đơn giản là, cậu không muốn để người khác biết.

Từ Đồng Quy ngồi trong xe, cầm điện thoại, trong thoáng chốc có cảm giác như mình đang trong mối quan hệ không bình thường với một người có gia đình.

Lại là nơi quen thuộc, vẫn con đường rợp bóng cây ấy. Người mặc áo phông trắng đơn giản xuất hiện từ góc phố, lười biếng vẫy tay, từ từ đến gần rồi mở cửa xe.

Cậu tự giác thắt dây an toàn, mỉm cười chào: "Chào buổi sáng."

Hôm nay, đại đội trưởng Từ được nghỉ phép, không mặc trang phục chiến đấu như thường ngày mà mặc áo thể thao màu xám, Giang Vu Tận không ngần ngại khen: "Rất đẹp trai."

Mặc dù nói "chào buổi sáng", nhưng thực ra đã không còn sớm nữa, đến nơi cũng vừa đúng giờ ăn trưa.

Hôm nay, Từ Đồng Quy rất hào phóng, Giang Vu Tận cứ thế ăn uống thoải mái cả ngày.

Từ Cao đánh giá đại đội trưởng Từ là người lạnh lùng và ít nói, cứ như một chiếc tủ lạnh hình người, đi đến đâu là yên tĩnh đến đó, nhưng Giang Vu Tận lại có ý kiến khác.

Ánh nắng đỏ vàng rực rỡ của mặt trời chiếu xuống mặt sông dưới cây cầu, cả thế giới, bao gồm tất cả mọi người, như được nhuộm một màu ấm áp.

Chú chó lớn trầm lặng ôn hoà, khi cười rộ mới là đẹp nhất.

Trước khi mặt trời lặn hoàn toàn, hai người đã rời khỏi cây cầu. Lúc trên đường chuẩn bị về, Giang Vu Tận nhìn thấy cửa hàng có ánh đèn vàng ấm áp, mắt sáng lên.

Cuối cùng, Giang Vu Tận đã kết thúc một ngày ăn uống thoải mái của mình bằng cách tặng cho Từ Đồng Quy một chiếc áo có thêu hình chú chó nhỏ.

Trên đường về, vẫn là tài xế Từ lái xe, và vẫn dừng ở con đường rợp bóng cây ngoài phố, Giang Vu Tận tự đi bộ về nhà.

Hôm nay, học sinh trung học về khá sớm, khi đi đến dưới nhà, cậu thấy có đèn sáng trên tầng, lấy chìa khóa mở cửa, bước vào, và nhìn thấy học sinh trung học đang im lặng làm bài tập trong phòng khách.

Khi cậu về, đối phương cũng vừa làm xong bài cuối cùng, thu dọn sách vở trên bàn.

Giang Vu Tận thay dép, bước nhanh vài bước đến bên sô pha, nghiêm túc khoe món đồ trong tay.

Một túi đồ.

Sau khi khoe xong, cậu lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng, trên ngực có thêu một cái đầu mèo ba màu nhỏ.

Khi lấy áo ra, một tấm vé màu vàng cũng rơi ra, Giang Vu Tận vừa cúi xuống nhặt lên vừa nói: "Đây là được chọn lựa kỹ càng đấy."

Tấm vé rơi xuống giống như vé số, cậu mua cho Từ Đồng Quy và học sinh trung học mỗi người một chiếc áo, đúng lúc trúng phải tấm vé này. Khi thanh toán, nhân viên cửa hàng đã đưa cho cậu tấm vé này, cậu tuỳ tiện bỏ vào túi, suýt tí nữa đã quên mất.

Trần Cảnh nhận áo, nhìn xuống cái đầu mèo tam thể thêu trên áo, tay cầm áo hơi siết chặt, rồi nhìn lên người đối diện đang cố gắng cào vé số.

Giang Vu Tận cào một lúc khá hăng, nhưng sau đó cảm thấy hơi mỏi tay, nên cầm điện thoại lên, dùng khung viền điện thoại để cào tiếp. Học sinh trung học nhìn một lúc rồi đứng dậy hỏi tối nay ăn gì.

Nói thật là cậu đã ăn hơi no khi đi ăn với Từ Đồng Quy, nhưng nó cũng không ngăn cản việc tiếp tục ăn chút đồ vặt, Giang Vu Tận liền nhanh chóng gọi món.

Khi học sinh trung học chuẩn bị vào bếp, đột nhiên có tiếng "à" phát ra từ phòng khách. Cậu ta quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy người ngồi trên sô pha nhìn qua, rồi mỉm cười nói:

"Tôi nhớ tuần sau cậu sẽ có kỳ nghỉ dài ngày đúng không?"

Chuyện là thế này.

Mặc dù nhân viên cửa hàng đã nói rằng có thể trúng giải thưởng lớn, nhưng Giang Vu Tận cũng không ngờ cào vé lại có thể trúng kỳ nghỉ dài 3 ngày cho hai người. Lúc ăn cơm, cậu còn kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần.

Sau đó, cậu liên hệ với nhân viên cửa hàng, nhân viên nghẹn ngào chúc mừng cậu trúng thưởng và cung cấp thông tin liên lạc của công ty du lịch.

Ông chủ ban đầu định nếu không ai trúng thưởng, thì sẽ để nhân viên tự bốc thăm, chia các giải thưởng này cho nhau. Không ngờ, vé du lịch giá trị nhất lại có người trúng thật.

Kỳ nghỉ dài của cậu học sinh được Giang Vu Tận đơn phương định đoạt.

Có thể thấy rằng người này thực sự mong đợi chuyến du lịch miễn phí, vài ngày trước còn bỏ xem tập tái chiếu của bộ phim truyền hình mà thu xếp đồ đạc cho chuyến đi, gần như đếm từng ngày.

Học sinh trung học cũng bị buộc phải chuẩn bị đồ, một ngày trước khi khởi hành mọi thứ đã sẵn sàng.

Xuất phát sớm đồng nghĩa với việc phải dậy thật sớm, học sinh cấp ba đặt đồng hồ báo thức, đúng giờ rời giường.

Lúc cậu ta dậy, người ở phòng bên cạnh vẫn chưa tỉnh, hơn nữa còn ngủ ngon lành. Sau khi cậu ta làm xong bữa sáng, vẫn không có chút động tĩnh.

Người này trước khi đi hai ngày đã nói cậu ta nhất định phải ngủ sớm, nhưng tối qua lại thức khuya xem phim truyền hình, tuyên bố đây là tác phẩm vĩ đại không thể bỏ lỡ. Tủ lạnh thiếu mấy chai rượu, có lẽ người nọ vừa xem vừa uống, có khi thức suốt đêm không chừng.

Giang Vu Tận bị kéo ra khỏi chăn, khi tỉnh lại đầu óc mơ hồ, hoa mắt.

Khi ăn sáng, cậu cứ như thể có thể ngã ngay tại bàn ăn, nhưng khi ra ngoài thì lại tràn đầy năng lượng.

Cậu mang theo một vali và một ba lô, quay đầu nhìn học sinh trung học chỉ mang theo một chiếc cặp sách, đôi mắt trợn lớn, nhìn thoáng qua vài lần, dường như không thể tin nổi.

Trần Cảnh: "..."

Trần Cảnh tự giác đi qua kéo vali cho cậu.

Xe của công ty du lịch đã đến đúng giờ để đón họ, sau đó là lên máy bay rồi chuyển sang xe buýt.

Khi Giang Vu Tận vừa xuống máy bay, tinh thần vẫn rất tốt, còn nói với học sinh trung học: "Lát nữa đừng ngủ trên xe, phải nhìn dãy núi tuyết cho kỹ."

Học sinh trung học gật đầu.

Người đàn ông trưởng thành bị say xe cộng thêm say độ cao* ngay trên xe buýt. Học sinh trung học không ngủ, nhưng Giang Vu Tận lại mơ màng, mí mắt không mở ra nổi.

* Say độ cao xảy ra khi cơ thể không có đủ thời gian để thích nghi với điều kiện oxy loãng ở độ cao lớn. Ở những vùng cao hơn so với mực nước biển, áp suất khí quyển giảm dẫn đến lượng oxy mà cơ thể hấp thụ qua phổi cũng giảm.

Xe buýt đi lên càng cao, sau khi vòng qua một ngọn núi, người trưởng thành đã hoàn toàn kiệt sức, trở thành "người lớn gục ngã" trong dãy núi cao.

"Tôi không chịu nổi rồi. Nhớ bảo ông chủ tiệm cắt tóc nhuộm tóc đẹp cho tôi," Giang Vu Tận lôi kéo học sinh trung học và bắt đầu dặn dò về tương lai, nói, "Mật khẩu thẻ ngân hàng của tôi là..."

Mọi người xung quanh đều lặng lẽ lắng tai nghe.

Trần Cảnh: "..."

Cậu ta nhìn điện thoại của mình, kịp thời kéo cậu lại, mặt không biểu cảm nói: "Có người cho anh năng lượng trong Anipop. "

Giang Vu Tận đang hấp hối bỗng bật dậy, đầu óc không còn mơ màng, hơi thở cũng trở nên vững vàng hơn, lấy điện thoại cúi đầu nghiêm túc chơi Anipop.

Ánh nắng buổi sáng đã lên, chiếu xuống một bên cửa sổ khiến chiếc xe buýt trông như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng.

Mặc dù dùng xe buýt du lịch, nhưng cũng chỉ có vài người trên xe, ngồi rải rác, như nhìn thấy gì đó, người ngồi trước không ngừng kinh ngạc kêu lên.

Là dãy núi tuyết. Xe buýt rẽ vào một con đường, vừa rẽ vào đã nhìn thấy những ngọn núi tuyết xa xa. Tuyết phủ trắng trên các ngọn núi, ánh mặt trời chiếu xuống, trông cứ như đang phát sáng.

Một người đàn ông ngồi đối diện họ cũng chú ý đến, không màng gì mà trực tiếp chạy qua, dường như muốn áp mặt vào kính xe.

"Thưa ngài, con đường này rất quanh co nguy hiểm, xin ngài đừng tháo dây an toàn và rời khỏi chỗ!"

Hướng dẫn viên phía trước thấy có tiếng động, vội vàng đứng dậy đi qua, định khuyên người đàn ông quay lại chỗ ngồi.

Mặc dù bị kéo về chỗ, nhưng ánh mắt người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm, không rời khỏi dãy núi tuyết.

Một người trẻ nhiệt tình khác giúp người đàn ông quay lại ghế ngồi.

Giang Vu Tận không hề bị ảnh hưởng, tiếp tục cúi đầu chơi game, còn cậu học sinh nhìn thoáng qua người đàn ông vẫn đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài kính xe, ánh mắt hơi chuyển động rồi lại thu lại.

Chơi Anipop thuận lợi qua màn thì có thể làm giảm cơn say xe và say độ cao, nhưng một khi bị kẹt không qua màn thì đau càng thêm đau.

Sau khi năng lực cạn kiệt, người đàn ông trưởng thành gục xuống bàn. Trước khi cậu bắt đầu đọc mật khẩu thẻ ngân hàng của mình lần nữa, Trần Cảnh nói: "Sắp đến rồi."

Vì thế du khách Giang chọn im lặng, quay đầu nhìn ra ngoài.

Dãy núi tuyết với những đỉnh núi sắc nhọn, những ngọn núi đen xám bị che phủ bởi lớp tuyết lạnh trắng xóa, liếc mắt nhìn khoảng trời rộng lớn phía xa xa, những ngọn núi sáng rực.

Đột nhiên Giang Vu Tận nói: "Tôi nhìn thấy cậu từ lâu rồi."

Ở đây người duy nhất đối phương nói đến cũng chỉ có thể là mình. Trần Cảnh phản ứng lại, nói: "Là ở viện mồ côi à?"

Khi từ trò chơi trở về hiện thực, tất cả những trẻ vị thành niên chưa tìm được gia đình sẽ được đưa đến viện mồ côi. Những ai có gia đình thì được đưa về, còn những ai không có gia đình sẽ ở lại đó đợi được nhận nuôi.

Người này giống như vô tình đi ngang qua viện mồ côi, rồi thấy cậu ta, nhất thời nổi hứng nên đã nộp đơn xin nhận nuôi.

Cậu ta nghĩ đó là lần đầu tiên họ gặp mặt, nhưng nếu nói trước đó, chỉ có thể là lúc trước đối phương đã đến viện mồ côi mà cậu ta không hề hay biết.

Người này nhìn có vẻ là người không đáng tin nhất trong số những người đến nhận nuôi, thái độ cũng quá thờ ơ, nhưng không ngờ trong khi những người khác đều bỏ cuộc, anh ấy lại kiên trì suốt nhiều năm, kiên trì đến tận bây giờ.

Giang Vu Tận lần đầu không phải nhìn thấy học sinh trung học ở viện mồ côi, nhưng cũng không giải thích nhiều, quay đầu tiếp tục nằm bò ra bàn, nhìn những ngọn núi tuyết phía xa dần xuất hiện trong tầm mắt.

——————————

Góc nhỏ của editor: Trời ơi, Việt Nam vô địch!!!🇻🇳
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.