Càng nghĩ càng tức, cậu không buồn trả lời Dư Dương nữa mà lên giường ngủ. Cũng tại tối qua vận động nhiều quá nên giờ cơ thể cậu mệt rã rời chỉ muốn nhắm mắt ngủ.
Lần nữa tỉnh dậy, Quang Khải phát hiện bây giờ đã là buổi chiều. Cậu không ngờ bản thân lại ngủ nhiều đến vậy.
Quang Khải lọ mọ ra khỏi phòng, cậu thấy bóng dáng của Dư Dương, dáng ngồi thẳng tắp. Hắn thấy cậu thì quay qua hỏi:" Cậu là heo hả, bây giờ mới dậy."
Nếu không phải vì đồng lương, vì nghỉ phép một tuần cậu sẽ khoong ngại mà đập tên này vài cái vào đầu. Chẳng phải là do tên đã tra nam còn khó tán như anh nên tôi mới bị như này sao!
Nhưng cậu nào dám nói vậy, có cho cậu thêm 10 lá gan cậu cũng không dám nói gì bây giờ chỉ có một cái.
Quang Khải:" Tôi ngủ quên ạ."
Hắn nghe cậu nói vậy thì quay đi không để ý nữa, nhìn qua còn tưởng người lạnh lùng chính trực lắm. Nhưng thật ra là hắn không dám nhìn, bộ dạng cậu mới thức dậy khiến hắn tí thì chảy máu mũi may là hắn kìm chế được mà quay đi.
Chưa gì một tuần đi công tác cũng đã hết, phải nói là trừ cái hôm hai người mới lăn lộn xong thì hầu như ngày nào cậu cũng phải làm việc mệt như chó. Tên Dư Dương kia hết sai vặt cậu cái này thì lại sai đi làm việc khác. Nếu không phải sau chuyến công tác được nghỉ phép một tuần thì cậu đã nhân lúc hắn ngủ mà ám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trap-ban-trai-qua-mang-toi-bi-sep-di/3728472/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.