Tôi thở dài, hết cách đành ngồi xuống.
"Vậy anh nói đi, nói nhanh gọn thôi. Tôi không có đủ kiên nhẫn ngồi nghe anh lải nhải này nọ đâu."
"Ừm, cảm ơn em đã chịu ở lại. Nhưng mong em thông cảm, vì chuyện này đối với anh mà nói rất khó tin... có thể coi là hoang đường."
Tôi không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì mà anh ta thận trọng và mãi không chịu nói thẳng thế?
Im lặng hồi lâu, Lục Nhất Minh hít một hơi thật sâu như để lấy hết sự can đản mà nói cho tôi biết sự thật.
"Đúng, nó hoang đường nhưng đáng tiếc nó lại có thật. Anh mơ thấy em nhảy lầu tự vẫn, hoang đường quá phải không em?"
Tôi lắc đầu, không cho là vậy, cũng không tỏ vẻ gì gọi là bất ngờ, vì tôi đã mơ cùng một giấc mơ nhiều lần như thế.
"Không, tôi lại nghĩ khác. Anh có từng nghĩ qua, những thứ anh đã thấy trong giấc mơ... đó là những gì đã thật sự diễn ra chưa?"
"Không thể nào! Anh mơ thấy em nhảy lầu, nhưng chẳng phải hiện thực em đang khỏe mạnh ở trước mặt anh hay sao?"
"Nhưng tôi cho rằng đó là dấu hiệu của tương lai đấy."
"Tương lai ư? Thật điên rồ! Anh chẳng có lý do gì bắt em phải nhảy lầu cả."
Nhìn anh ta sồn sồn cả lên tôi thấy nực cười vô cùng.
"À, thế là tôi và anh đang có lối suy nghĩ khác nhau? Tôi lại nghĩ rằng, nếu anh tiếp tục ở bên Tiêu Hi Hạ thì sớm hay muộn anh sẽ bắt tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3563606/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.