Trước cái siết tay tay thật chặt và lời cầu xin tha thiết từ anh, tôi nên làm thế nào bây giờ? 
Xua đuổi hay là chấp nhận? 
Tôi cũng không biết nữa... 
Nhưng tôi cần phải hành động một cách dứt khoát hơn. 
"Anh đứng dậy đi! Anh có lỗi gì mà phải xin? Tất cả những gì anh làm đều đi theo con tim mách bảo, việc gì phải xin với chả lỗi. Tôi đã trách cứ anh được câu nào chưa?" 
"Không, anh đã phạm nhiều sai lầm lắm. Anh làm tổn thương em kia mà, chẳng qua em nói vậy là vì... em vẫn còn yêu anh, phải không?" 
Tôi nối khùng, hất tay anh ta. 
"Ai nói tôi yêu anh, hả? Con mắt nào của anh thấy tôi yêu anh? Anh có bị khùng không? Hay là ảo tưởng sức mạnh?" 
"Vậy thì em giải thích thế nào về đứa con giữa chúng ta? Nếu em không yêu anh, tại sao em giữ lại đứa trẻ này?" 
Người tôi đang gồng lên bị lời chất vấn của Lục Nhất Minh làm cho thụt xuống, co rụt lại. 
Nhưng tôi không thể chịu thua dễ như vậy được, kết cục cuối cùng vẫn chưa định mà. 
"Chẳng qua... tôi không muốn trở thành một kẻ sát nhân máu lạnh, anh đừng hiểu lầm." 
"Vì vậy..?" 
"Đúng." Tôi xoa xoa cái bụng bầu hơn tám tháng tuổi trên người mình, "Mang tiếng ác mẹ giết con, đâu dễ chịu gì." 
"Ừ, cứ cho là hổ dữ không ăn thịt con, em không đủ nhẫn tâm để giết con mình đi. Nhưng phải như thế nào em mới giữ lại đứa trẻ chứ, có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3563607/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.