Nhưng ngoài dự tính của mọi người (trong đó có tôi),Vân Vân đột ngột trở về trước giờ cơm tối.
Cô ấy đi rất vội, thậm chí không cả kịp thu dọn hành lý. Tôi không biết có chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng tất bật đó tôi chắc chắn nhà cậu ấy xảy ra chuyện nên mới gấp gáp như vậy.
Nhìn theo hành động lấy đồ đạc cầm đem đi của Vân Vân, tôi đỡ bụng bầu khệ nệ đi tới và nhẹ nhàng hỏi:
"Vân Vân, có cần thiết đi ngay bây giờ không? Cậu thấy đấy trời cũng tối rồi, con gái ra đường một mình tầm này nguy hiểm lắm."
Nhưng Vân Vân nhất quyết không lọt tai lời khuyên đầy thiện chí từ tôi. Cô ấy ôm chầm lấy tôi, nói lời tạm biệt.
"Mình xin lỗi, chuyện xảy ra gấp quá mình bắt buộc phải đi ngay."
"Lam Khanh nói đúng đấy cô đừng ương bướng nữa. Từ đây về đến Hà Nội mất mấy giờ bay chứ, để sáng sớm mai về không được sao?"
"Không được, vé máy bay đã đặt thì không thể hủy. Mà để đến sáng mai lại lỡ việc..."
Đang nói giữa chừng, Vân Vân im bặt. Có lẽ lời nói đến đầu môi đã bị nuốt ngược vào trong khi nghe thấy giọng nói lo lắng của Hoàng Gia Huy.
Bầu không khí đôi bên phút chốc chùng xuống, im lặng đến nghẹt thở...
Tôi và Lục Nhất Minh nhìn nhau, dùng ánh mắt để truyền đạt ý tứ. Sau đó cả hai không hẹn cùng nhìn sang cặp đôi quái gở kia.
Vân Vân không nhìn Gia Huy mà cứ tập trung nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3563605/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.