Chất giọng quen quen này...
Ngoài Lục Nhất Minh ra thì còn ai vào đây nữa...
Như thói quen, tôi định bụng nói lời từ chối và bồi thêm một câu xát muối vào lòng anh ta cho bõ ghét. Nhưng không cần đợi tới lúc tôi lấy hơi, đã có một người sẵn sàng thay tôi làm điều đó.
"Hâm à? Anh nghĩ gì mà đòi đi theo chúng tôi? Tốt nhất là anh ngồi nhà đi, sự tham gia của anh chỉ khiến chúng tôi khó chịu mà thôi." Vân Vân lườm nguýt bằng thái độ vô cùng "trìu mến".
Lục Nhất Minh cũng chẳng vừa, anh ta lập tức xổ thẳng một tràng cạnh khóe khiến Vân Vân không kịp vuốt mặt.
"Nhưng có thêm tôi là bớt thêm một việc chứ. Nào, tôi hỏi cô, cô biết làm gì ngoài ăn và phá? Tính ra tôi biết làm và thạo việc hơn cô đấy. Ngay cả việc đơn giản nhất là nhóm củi cho cô làm chưa chắc cô đã làm được thì nói gì đến những việc cỏn con khác. Đúng không?"
Bị nói trúng tim đen, Vân Vân không biết giấu mặt vào đâu bèn quay sang nhìn tôi với ánh mắt không thể nào long lanh hơn, hòng tìm kiếm sự đồng tình.
"Lam Khanh, cậu nói đi! Ý kiến của cậu là quan trọng nhất! Chúng ta đừng cho anh ta theo cùng có được không? Được không?"
Ây... tôi nửa muốn đồng tình nửa muốn từ chối, miệng cứ ậm à ậm ừ mãi vẫn chưa cho Vân Vân một câu trả lời đàng hoàng thì đột nhiên... mấy câu nói tiếp theo khiến cậu ấy giãy nảy.
"Này, cô thôi ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3496448/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.