Chương trước
Chương sau
"Làm gì có."

Mắt anh nhìn quanh quẩn khi bị Hoàng Gia Huy hỏi, kèm theo bộ dạng chột dạ ai nhìn vào cũng biết.

"Thôi thôi, anh muốn biết thì cứ hỏi thẳng đi, có ai làm gì anh đâu nào. Dù sao quyền lựa chọn trả lời hay không vẫn là do tôi quyết, anh có bắt ép chưa chắc tôi trả lời, đúng không?"

Lục Nhất Minh gật gù biểu đạt mình đã hiểu, nhưng anh vẫn không hỏi. Bởi anh biết mình không có quyền tọc mạch mấy cái chuyện riêng tư tế nhị với người vừa cho mình "ở nhờ" như thế này.

Có lẽ cảm nhận được những tâm tư đó, Hoàng Gia Huy hất hàm hỏi:

"Anh ngại hả?"

Lục Nhất Minh im lặng, ngầm thừa nhận.

"Ngại thì để khi khác vậy... Đằng nào tháng ngày sau còn dài, tôi và anh không thiếu cơ hội ngồi với nhau thế này."

"Tôi sẽ trả tiền điện nước ăn ở đàng hoàng, coi đó như là chi phí khi sống ở đây."

"Khỏi đi, chúng tôi ở đây không kinh doanh homestay hay phòng trọ, cũng không lấy mấy đồng của anh làm gì. Anh cất lấy mà dùng vào việc có ích hơn đi. Chúng tôi tuy nghèo nhưng không túng, người giàu có như anh đến đây không chê chúng tôi là may rồi."

"Chê gì chứ, anh ăn nói thật kỳ cục."

Hoàng Gia Huy chán nản, phẩy tay một cái.

"Tôi nói sự thực mà anh lại bảo tôi ăn nói kỳ cục."

Hả? Anh ta từng bị chê là người nghèo à?

Anh nghi hoặc nhìn chằm chăm Hoàng Gia Huy.

"Thôi không nói mấy chuyện vặt vãnh này nữa. Anh muốn theo đuổi lại vợ mình thì bắt đầu từ ngày mai theo tôi ra biển. Tôi không thu tiền của anh không có nghĩa là anh được phép nhàn nhã ở đây, mà anh..."

Hoàng Gia Huy chỉ ngón trỏ vào mặt anh, ngả ngớn cười.

"Phải bỏ sức lao động ra, hiểu chưa? Nếu không hiểu thì anh có thể về, cánh cổng nhà tôi luôn rộng mở để tiễn anh đi."

Lục Nhất Minh như chợt hiểu ra vấn đề, anh bật cười thành tiếng túm lấy ngón trỏ Hoàng Gia Huy mà nói:



"Được, tôi chấp nhận lời thách thức của anh! Vợ chồng chú Tuấn và anh bắt tôi làm cái gì, tôi sẽ làm cái đó. Tôi không phải loại người cứ thấy khó mà biết đường lui đâu."

Hoàng Gia Huy rụt tay lại, anh hất hàm như một kẻ bề trên.

"Này, đừng hiểu lầm tôi có ý tốt với anh. Anh không làm được, hoặc làm không tốt gây cản trở công việc làm ăn của tôi và chú Tuấn... lúc đó tôi không ngại đuổi thẳng cổ anh về luôn."

"Tôi biết rồi, mong anh chỉ giáo nhiều hơn, anh Huy!"

"Ui, thấy gớm quá đi hà! Đừng mắm tay tôi nữa, không người ta lại hiểu nhầm!"

***

Kể từ sau hôm đó...

Tôi không biết Hoàng Gia Huy và Lục Nhất Minh đã bàn nhau chuyện gì mà hai người theo sau chú Tuấn đi ra biển từ đầu hôm cho đến khi nắng gắt trên đỉnh đầu.

Cho tới lúc Vân Vân kêu lên thành tiếng thì mới biết họ... đi đánh cá!

"Ôi trời đất ơi! Chuyện gì thế này? Lục Nhất Minh! Anh định bỏ hình tượng tổng tài quyền lực để thành một ngư dân hả?"

Lục Nhất Minh làm thinh không thèm đáp, mặt mày lấm lem bùn đất, quần áo thì luộm thuộm, tay xách theo theo một con cá biển đi vào trong. Vừa chạm mắt với tôi anh ta liền mỉm cười dịu dàng rồi tiếp tục xách cá vào bếp.

Không nghe thấy Lục Nhất Minh đáp lời, Hoàng Gia Huy tiện mồm trả lời hộ:

"Cô tọc mạch ít thôi để người ta còn làm việc!"

"Tôi hỏi anh à?"

"Anh ta không trả lời, tôi trả lời hộ được không?"

"Không! Như thế gọi là vô duyên! Anh cũng mau vào trong đi, xúi quẩy quá!"

"Hừ!"

Thế là thế nào? Có ai giải thích tình hình này cho tôi hiểu không?



Người đi vào cuối cùng là chú Tuấn, trên tay tay chú xách thêm mấy con cá. Cũng giống mấy người kia chú không nói gì, lầm lũi đi vào bếp để làm cơm.

Ô thế là thế nào? Sao không có ai giải đáp thắc mắc của tôi vậy? Giải thích một câu thì có mất gì đâu...

Cứ như vậy kể từ đó đã hơn một tháng trôi qua, tôi đành bất đắc dĩ hít thở chung bầu không khí với Lục Nhất Minh mà không làm được gì.

Còn anh ta, liên tục tiếp cận và rót vào tai tôi những lời thầm thì đường mật.

"Em không thích, anh biết... nhưng anh vẫn phải nói. Anh yêu em và con, rất nhiều!"

Những lúc như thế tôi chẳng biết nói gì hơn, chỉ biết cúi đầu trầm mặc, nghĩ về quãng thời gian buồn đau kia. Hoặc sẽ đáp trả một câu thế này:

"Đừng nói vậy, tôi nghe không vào. Người xứng đáng để nghe những lời yêu thương từ anh, không phải tôi mà là người phụ nữ khác, như Tiêu Hi Hạ chẳng hạn!"

Anh mím môi, nở nụ cười không chịu từ bỏ.

"Thời gian sẽ trả lời tất cả, anh sẽ khiến em thay đổi suy nghĩ."

Thay đổi ư? Không đời nào có chuyện đó!

Tôi đã bị người ta tổn thương một lần rồi, tôi không ngốc để mình bị hại đến lần hai hay lần ba đâu.

Làm gì có ai tắm hai lần trên một dòng sông!

***

"Mình sắp ra Hà Nội, hay là chúng ta tổ chức một bữa tiệc nướng nho nhỏ bên bờ biển đi?"

Một ý tưởng khá độc đáo, tôi đồng ý ngay mà không chút do dự nào.

"Được chứ, cậu chọn thời gian đi. Để mình và Hoàng Gia Huy chuẩn bị đồ nhắm."

Vân Vân vỗ tay hoan hô. "Tuyệt cú mèo! Yahooo!"

"Lại tốn mấy con cá mấy con mực của chú Tuấn rồi đây." Huy chép miệng, mồm miệng tuy cằn nhằn nhưng vẫn đứng dậy đi vào bếp.

"Còn anh? Cho anh tham gia cùng được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.