Kể từ sau ngày hôm đó, Lúc Nhất Minh đều đặn xuất hiện tại nhà chú Tuấn - tức nơi tôi đang tá túc mỗi tuần chục lần (ngày nào anh ta cũng ghé, lượn qua lượn lại y như mấy con cá cảnh bảy màu trông ngứa cả mắt).
Mắt nhìn mãi nó cũng nhờn, thôi thì cứ mặc kệ anh ta đi. Bị ngoảnh mặt làm ngơ suốt kiểu gì cũng chán và bỏ cuộc cho xem.
Tôi cá chắc luôn!
Nhưng tôi đã nhầm!
Nói chính xác hơn thì, tôi đã quá coi thường nghị lực của anh ta rồi.
Từ lúc trong tồn tại trí nhớ đến nay, tôi chưa thấy ai mặt dày hơn lõi trái đất như Lục Nhất Minh.
Nhất là khi tôi và Vân Vân tỏ thái độ xua đuổi hay mắng mỏ thậm tệ tới cỡ nào thì Lục Nhất Minh cứ như người điếc không sợ sấm, tự nhiên hơn cả ruồi, ngồi xuống ăn chầu uống chực ba bữa cơm nhà người ta.
"Con mong chú thím thông cảm cho con, chừng nào vợ con không đồng ý quay về thì con vẫn sẽ ở đây. Tiền ăn tiền uống chú thím khỏi lo, chú thím lấy từng nào con trả đủ từng đó."
Cái giề? Bộ anh ta không thấy ngại khi phát ngôn câu đó hả?
Còn tôi thấy ngại giùm anh ta đấy!
Chưa hết, sau lời hứa hẹn chắc nịch của Lục Nhất Minh, vợ chồng chú Tuấn cho anh ta ở lại đây thật.
Thiếu điều rước anh ta vào ở cùng nữa thôi.
Đến lúc không thể chịu được nữa, tôi gọi Lục Nhất Minh ra sau vườn đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3075293/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.