Lông mày nhíu chặt, không hài lòng nhìn hai người họ tôi đưa ra giới hạn cuối cùng:
"Hử? Hai người cứ tranh nhau giấu đầu hở đuôi là mình giận đấy. Mình không có lòng kiên nhẫn để nghe hai người tranh luận."
Vân Vân nhìn Lục Nhất Minh, Lục Nhất Minh lại nhìn Vân Vân, không ai chịu lên tiếng trước. Thấy hai người mải đấu mắt với nhau mà không trả lời, tôi bực bội quay vào trong.
"Thôi bỏ đi, cứ đứng hầm hè ở đó luôn đi cho đẹp trời, mình vào trước đây."
"Khoan đã Lam Khanh, đợi mình đi cùng với." Là tiếng gọi í a í ới của Vân Vân gọi tôi.
Nhưng tôi tỉnh bơ và làm ra vẻ không nghe thấy.
Hừ, không trả lời thì không trả lời, có nhất thiết tỏ ra vẻ thần thần bí bí trước mặt tôi không?
.........
Trái với điệu bộ hấp tấp của Lê Vân Vân, Lục Nhất Minh bình tĩnh nhìn theo bóng dáng vợ đã đi khuất vào trong.
Mãi lúc sau, cảm thấy cần nói gì đó nên anh mở lời trước.
"Lê Vân Vân, vì biết cô ấy đang ở đây cô mới chọn không về Hà Nội à?"
Thoáng nhíu mày một cái, Vân Vân suy nghĩ trong giây lát rồi cẩn thận trả lời câu hỏi:
"Không, tôi biết là đằng khác. Ban đầu tôi định về thật nhưng khi biết Khanh có thai... Mà sao tôi phải nói chuyện này với anh nhỉ?"
"Không định kể nữa thì thôi. Làm gì căng?"
"Vụ anh đánh anh Khải chưa xong với tôi đâu."
"Có vẻ Lê tiểu thư đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3075295/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.