Lục Nhất Minh thật sự biển mất khỏi thế giới của tôi!
Và đó cùng là dòng trạng thái dùng để miêu tả cuộc sống của tôi trong hai tuần vừa qua.
Anh ta ấy à?
Biến mất cũng được hoặc đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa cũng tốt.
Dù là vế nào thì cuộc sống hiện tại của tôi bây giờ đang dần yên ổn và trở lại đúng với quỹ đạo vốn có của nó.
Một thể giới không tồn tại cái tên Lục Nhất Minh!
"Đây là tín hiệu đáng để ăn mừng đó Khanh à!" Vân Vân reo lên khi đỡ tôi đứng dậy.
"Vậy cậu muốn ăn mừng như thế nào?" Tôi cười xòa rồi từ tốn vịn vào tay cô ấy, đứng lên đi dạo quanh sân vài vòng.
"Làm một bữa tiệc nướng hải sản cạnh bờ biển vào lúc hoàng hôn buông xuống, cậu thấy thế nào? Có được không?" Cậu ấy háo hức hỏi tôi một cách dồn dập, kèm với đó là biểu cảm mong chờ cùng ánh mắt hấp háy như vì sao trên bầu trời đêm.
Tôi bật cười thành tiếng.
"Được! Dĩ nhiên là được! Đối với cậu có cái gì gọi là không được chưa nào?"
"Tuyệt vời quá! Yêu bạn tôi nhất! Yêu bé con của tôi nhất!" Vân Vân vui vẻ reo lên, không quên nựng bụng tôi một cái.
Đứng phơi mực ngay gần đấy là Hoàng Gia Huy, không rõ đang bực bội chuyện gì trong lòng anh ta ghét bỏ liếc Vân Vân một cái rồi lại tiếp tục công việc mình đang làm, miệng phán một cầu xanh rờn.
"Hừ, hồn nhiên như trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-roi-di-ngay-nao-chong-ho-cung-tim-toi-cua/3496442/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.