Tiêu Hạc quay lại thì thấy Tề Huyên Nghi ngồi xổm trong góc, đôi mắt đen láy đảo quanh.
Y đi tới, cúi người gõ trán Tề Huyên Nghi, chờ hắn định thần mới hỏi: “Lại đang âm mưu gì đấy?”
Tề Huyên Nghi vội lắc đầu, phủ nhận: “Không có không có.”
Nhìn thoáng qua là Tiêu Hạc đã biết đối phương đang chột dạ, y thầm nghĩ thôi tiêu rồi, Tề Huyên Nghi làm hoàng đế mà khiến Đại Dạn diệt vong còn có thể hùng hổ thế kia, mà giờ còn có chuyện gì khiến hắn chột dạ ư?
Hắn đã không phải hoàng đế nữa, còn sẽ gặp tai họa lớn cỡ nào chứ?
“Không có thật mà.” Tề Huyên Nghi vừa nói vừa lắc đầu, cố chứng tỏ mình nói thật.
Càng như vậy, Tiêu Hạc càng cảm thấy hắn đang giấu giếm mình điều gì đó, hơn nữa còn không phải chuyện nhỏ.
Y quỳ trước mặt Tề Huyên Nghi, nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Bé con nói dối không phải đứa trẻ ngoan.”
Tề Huyên Nghi cảm thấy rất quen tai, sư phụ chắc chắn đã từng nói thế này, hắn lập tức lộ ra vẻ mặt cay đắng, Tiêu Hạc bẹo má hắn, vẻ mặt hắn càng thêm chua xót.
Cảm giác quen thuộc quá, khó chịu quá.
Tại sao trước đây mình không suy nghĩ sâu xa về việc phải chăng Tiêu Hạc là sư phụ nhỉ?
Cớ gì trùng hợp vậy?
Trên đời có biết bao người, hắn để ý ai không để ý, lại để ý ngay sư phụ mình.
Tề Huyên Nghi quan sát kỹ Tiêu Hạc trước mặt, dường như có thể thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-chet/2882667/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.