Ngọn nến trong góc lặng lẽ bập bùng, bóng đen nhảy nhót trên bình phong đầy hoa phía xa.
Tiết Thanh Lâm trầm giọng nói: “Mặc dù lần này Thôi Minh Thu không chết, nhưng tình huống Tề Huyên Nghi rất tệ, phải bị kết án nặng.”
Nói đến đây, Tiết Thanh Lâm dừng lại và nhìn Tiêu Hạc, thấy vẻ mặt y không thay đổi thì tiếp tục: “Quân đội Thống nhất có luật lệ nghiêm minh, không ai là ngoại lệ cả. Tiêu Hạc, những quy định này là do chính ngươi và ta đặt hồi đó, ngươi nên là người hiểu rõ nhất.”
“Ta biết.” Tiêu Hạc nói, giọng điệu bình tĩnh, không ai đoán được trong lòng y đang suy nghĩ gì.
“Ngươi biết là tốt rồi,” Tiết Thanh Lâm thở phào, rất sợ Tiêu Hạc lại nói mấy lời ngu xuẩn như chết thay Tề Huyên Nghi lần nữa.
Tiết Thanh Lâm bỗng nhớ tới một chuyện khác, vội vàng hỏi: “Lần này ngươi sẽ không ở trong ngục cùng hắn đấy chứ?”
Tiêu Hạc: “Không.”
Bấy giờ Tiết Thanh Lâm mới an tâm hẳn, cho rằng huynh đệ của mình đã có ý từ bỏ Tề Huyên Nghi.
Tiết Thanh Lâm đứng dậy, đi đến bên Tiêu Hạc, vỗ vai y và an ủi: “Ngươi không cần nhúng tay vào chuyện của Tề Huyên Nghi, để ta xử lý. Tình yêu trên đời này thật ra luôn như vậy, thời gian trôi, chẳng có gì là không buông bỏ được, không có gì là không thể quên. Nếu ngươi không muốn bận lòng thì Trương Đình còn rất nhiều án cũ chưa xử lý, ngươi có thể đến giúp hắn.”
Tiết Thanh Lâm thầm nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-chet/2882665/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.