Đám muỗi bay vào tấm lưới của đèn lồng trong cung, loạng choạng va chạm mà không suy nghĩ, chẳng thể tìm thấy đường ra, lặng lẽ chết trước bình minh.
Tiêu Hạc ngồi trên nền đất lạnh lẽo, ôm thi thể Tề Huyên Nghi, vết máu trên người đã khô lại thành màu tím sẫm.
Y nhìn Tề Huyên Nghi trong vòng tay mình, khuôn mặt hắn chưa bao giờ trắng bệch như vậy, đôi môi tím tái và cơ thể cứng đờ. Nhưng Tiêu Hạc vẫn không thể ngừng tưởng tượng, có lẽ trước khi mặt trời mọc vào ngày mai, Tề Huyên Nghi sẽ tỉnh dậy, mở mắt ra và nói với y mọi chuyện là giả, rằng hắn chỉ đang lừa y thôi.
Hắn không thức dậy.
Tề Huyên Nghi đi thật rồi, vị hoàng đế luôn ích kỷ ấy đã ra đi thật rồi, cả đời này họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Khi ánh nắng ban mai xuyên qua song cửa sổ chiếu vào cung Trường Xuân, xác muỗi đã chất đống dưới đèn lồng.
Tiêu Hạc bế Tề Huyên Nghi và từ từ đứng dậy, y ngồi quá lâu nên lảo đảo suýt ngã vào người trong lòng.
Y cúi đầu khẽ nói xin lỗi, nhưng không có ai đáp lời, cho dù y có ngã làm hắn đau, Tề Huyên Nghi cũng sẽ không oán trách nữa, tất cả thanh âm trong cung Trường Xuân đêm qua đều bị một con quái vật vô hình nuốt chửng.
Tiêu Hạc bước ra khỏi cung Trường Xuân, nắng chói chang bên ngoài khiến người ta không mở mắt nổi, một lúc lâu sau y mới ngẩng đầu nhìn về phương xa, bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-chet/2882663/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.