Các cai ngục không ngờ Tiết Thanh Lâm lại đến đây, vừa nghĩ tới việc mình đã lơ là nhiệm vụ, ở đây nghe kể chuyện là họ lại chột dạ, cúi gằm mặt.
Giờ Tiết Thanh Lâm không rảnh để ý đến họ, vẫy tay cho rời đi rồi đứng ngoài phòng giam nhìn Tề Huyên Nghi.
Quả nhiên hoàng đế có diện mạo rất đẹp, tiếc là không phải người, nếu hắn làm chút chuyện có nhân tính thì Đại Dận đã không diệt vong nhanh đến vậy.
Có thể thấy hai năm qua Tiêu Hạc đã nuôi hắn vô cùng tốt, không phải khổ cực gì, dù hiện tại ở trong tù vẫn rất thảnh thơi, nếu không sao rảnh rỗi kể chuyện cho cai ngục được!
Mà hắn còn đang mặc áo choàng của Tiêu Hạc, Tiết Thanh Lâm không biết nên nói gì.
Tiêu Hạc bước vào phòng giam, tự giác khóa cửa, thấy Tiết Thanh Lâm vẫn đứng đó thì hỏi: “Ngươi còn ở đây làm gì?”
Tiết Thanh Lâm lại nhìn về phía Tiêu Hạc, cười nói: “Ta muốn xem ngươi có thể rẻ rúng đến thế nào.”
Tiêu Hạc: “…”
Tiêu Hạc không muốn để ý đến Tiết Thanh Lâm, đi tới bên Tề Huyên Nghi và sưởi ấm tay cho hắn.
Tề Huyên Nghi ủ dột vì không lấy được nước từ cai ngục, Tiêu Hạc lại tưởng hắn đang giận mình.
“Giận à?” Y thấp giọng hỏi.
Tề Huyên Nghi hừ lạnh, quay đầu không nói gì.
Thấy thế Tiêu Hạc hơi chút vui vẻ, ít nhất tức giận cũng có nghĩa là trong lòng hắn có mình. Y luôn cảm thấy Tề Huyên Nghi không quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-toi-chet/2882668/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.