Lịch Nhi vuốt nhẹ bàn tay lạnh lẽo của Mạc Cao Ân, từ sáng đến giờ anh không ăn gì, cũng không nói gì chỉ nắm tay cô như vậy.
Sự lo lắng của Lịch Nhi bây giờ chia làm hai hướng, một ở Mạc Cao Ân và một ở người đàn ông kia, không biết hắn bây giờ thế nào rồi?
Mạc Cao Ân nâng nhẹ mi mắt nhìn Lịch Nhi, anh không biết vì sao trái tim kia không đến nữa nhưng anh biết sẽ chẳng còn cơ hội nào cho mình nữa. Vậy nên anh sợ, sợ một lúc nào đó trái tim tật nguyền này ngừng đập anh sẽ xa Lịch Nhi mãi mãi.
Anh áp tay Lịch Nhi lên trên mặt mình khẽ lên tiếng.
- Em đừng bỏ anh có được không?
Lịch Nhi vén tóc mái của anh qua tai nhẹ cười.
- Em sẽ ở đây với anh, sẽ không đi đâu cả, anh ngủ một chút đi.
Ánh đèn ngủ mờ mờ rọi lên khuôn mặt của cả hai người, Lịch Nhi như một bông hoa nhỏ, một bông hoa nở cả ban ngày lẫn ban đêm. Thật tiếc, anh không phải là Mạc Thiên Nhật Dạ, có thể hít cùng bầu không khí với cô cả một đời.
Mạc Cao Ân khẽ hôn lên tay cô nói như van xin.
- Anh ngủ một chút, lúc anh thức dậy muốn nhìn thấy em đầu tiên.
Cho anh ích kỉ một lần, bởi chẳng còn lần nào để anh giành lấy cô cho riêng mình nữa. Anh thua cược rồi, ông tơ bà nguyệt đã ném bỏ sợi tơ hồng của anh.
Lịch Nhi gật đầu, cô kéo chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tinh-giac-ta-la-gi-cua-nhau/3217336/chuong-89.html