Mạc Thiên Nhật Dạ tới nửa đêm mới tỉnh lại, hắn nhăn mặt mấy lần mới có thể mở mắt ra, tác dụng của thuốc gây tê đã hết, hắn cảm nhận đầy đủ sự đau rát truyền tới từ ngực mình.
- Mạc tổng, anh sao rồi?
Tiêu Đằng chầu chực ở đây suốt từ lúc Lục Viễn gọi điện đến, anh không dám gọi cho Mạc phu nhân, vì với tính cách của bà ấy có khi bà ấy sẽ quậy tung bệnh viện lên mất. Có người mẹ nào bình tĩnh khi con trai mình sắp bị moi tim để gắn cho một người khác, mà người đó lại là người mà bà ta ghét cay ghét đắng.
Mạc Thiên Nhật Dạ uống một hớp nước do Tiêu Đằng đút rồi đưa mắt nhìn xung quanh, sau một hồi không tìm thấy được người, hắn yếu ớt mở miệng hỏi Tiêu Đằng.
- Vợ của tôi đã hay chưa?
Tiêu Đằng thở dài không biết phải trả lời thế nào, anh ấy liều mạng như vậy để được vợ mình quan tâm sao? Anh theo anh ấy lâu như vậy rồi, bây giờ mới biết anh ấy ấu trĩ như vậy.
- Đội trưởng Lục đã cho hay rồi nhưng tôi ở đây từ sáng tới giờ chỉ có nhị phu nhân ghé qua một chút, còn thiếu phu nhân thì không thấy.
Từ Mộng Dao đến lúc Mạc Thiên Nhật Dạ vừa được chuyển tới phòng hồi sức, bà ấy ở lại khoảng 1 giờ đồng hồ rồi rời đi, trước khi đi còn dặn dò Tiêu Đằng chăm sóc tốt cho Mạc Thiên Nhật Dạ, ngày mai bà ấy lại đến.
Mạc Thiên Nhật Dạ cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tinh-giac-ta-la-gi-cua-nhau/3217335/chuong-88.html