Lâm Dữ Hạc khóc suốt một lúc lâu. Khó khăn lắm cậu mới chịu mở miệng, Lục Nan muốn đợi cậu thổ lộ hết những nỗi đau và vết thương trong lòng mình ra, nhưng Lâm Dữ Hạc lại kích động đến mức không thể nói hết một câu hoàn chỉnh, chỉ nhỏ giọng lặp đi lặp lại một câu, con xin lỗi.
Mẹ, con xin lỗi.
Nước mắt cậu tuôn rơi như mưa, đến mức khiến người ta bắt đầu lo cậu sẽ thiếu nước. Lâm Dữ Hạc khóc không ngừng lại được, hơi thở ngày càng gấp gáp, dồn dập, gương mặt trở nên trắng bệch, Lục Nan không thể không giơ tay ra chặn miệng cậu lại lần nữa.
Đề phòng cậu lại bị tăng thông khí.
Lòng bàn tay Lục Nan phủ lên nơi mềm mại và ẩm ướt ấy, hơi thở dưới bàn tay dồn dập không ngừng.
Những giọt nước mắt vẫn lã chã rơi xuống, đáp trên mu bàn tay đang căng chặt của anh rồi lại bắn lên.
Thứ lạnh lẽo tưởng chừng như yếu đuối ấy lại khiến người khác đau đớn khôn nguôi.
Nước mắt cứ rơi xuống rồi trượt dài trên mu bàn tay của người đàn ông, trộn lẫn với vết thương khi bảo vệ cậu, tích tụ lại thành giọt máu chảy dọc theo cánh tay anh.
Lục Nan phải mất rất lâu cùng nhiều công sức mới an ủi được chàng trai đang run rẩy không ngừng ấy, để cậu không còn cuộn tròn lại tự làm tổn thương mình nữa.
Tuy nguy hiểm, nhưng đã giúp cho Lâm Dữ Hạc chịu đựng qua khó khăn, không hô hấp quá độ nữa.
Không gian trong phòng khách quá lớn, xung quanh lại trống rỗng, Lục Nan quyết định bế Lâm Dữ Hạc vào phòng ngủ, sau đó anh tắt hết tất cả các bóng điện, kéo cả ba lớp rèm cửa sổ lại.
Căn phòng trở nên tối tăm, không một tia sáng nào lọt qua, tạo ra một không gian khép kín, miễn cưỡng có thể khiến người ta cảm thấy an toàn.
Lục Nan dùng chăn mềm bọc kín Lâm Dữ Hạc lại, rất chặt, rất ấm. Trong bóng tối, anh giúp cậu uống nước, giữa chừng còn đút thêm vài muỗng sốt lê tuyết để lót dạ cho cậu.
Từ đầu đến cuối Lâm Dữ Hạc đều không hề tỉnh táo, có điều cậu cũng không phản kháng mà miễn cưỡng uống chút nước, dù sao uống ít cũng tốt hơn là không uống.
Lục Nan đút xong thì đặt bát xuống bên cạnh, sau đó ôm chặt cậu vào trong lòng mình. Lúc này trong phòng không tối hoàn toàn mà vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy xung quanh, Lục Nan ôm cậu, lặng lẽ nhìn cậu im lặng rơi nước mắt, mỗi lần chớp mắt là mỗi lần giọt lệ rơi.
Ban đầu Lục Nan dùng khăn giấy nhẹ lau vệt nước giúp cậu. Nhưng da Lâm Dữ Hạc mỏng, giấy khô lau nhiều sẽ cọ sát khiến chỗ đó đỏ lên. Sau đó Lục Nan đổi sang dùng khăn ướt, lau một lần anh lại hôn lên má mềm mại của cậu một lần.
Đến khi hơi thở của Lâm Dữ Hạc bình ổn lại, Lục Nan mới hỏi.
“Ảnh gia đình là chuyện từ khi nào?”
Anh biết hiện tại Lâm Dữ Hạc không thể ngủ một cách yên bình, mà vết thương sưng mủ cần được giải quyết sớm nhất có thể, nếu không sau này sẽ còn gây đau đớn.
Căn phòng lờ mờ tối chìm vào trong im lặng hồi lâu, im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của Lâm Dữ Hạc.
Mãi một lúc sau, mới có một giọng nói khàn khàn phá tan sự im lặng.
“Hồi em 11 tuổi.”
Năm ấy là năm thứ hai ba Lâm kết hôn với Ngô Hân, cũng là thời gian Lâm Dữ Hạc bị bắt chuyển tới Ngô gia.
“Ban đầu không phải như vậy.” Lâm Dữ Hạc thấp giọng nói: “Lúc kết hôn, ba đã nói với em cho dù sau này tới nhà ở thành phố của mẹ kế cũng sẽ giữ căn nhà ở Thương Sơn lại, vì nơi đó là nơi lưu giữ những ký ức chung của chúng em, ba sẽ giữ lại làm kỷ niệm.”
“Kết quả... kết quả là một năm sau, khi chuyển nhà, ông ấy đã lập tức tìm người để bán căn nhà đó đi.”
“Em hỏi ông ấy “Chẳng phải ba đã nói sẽ giữ nhà lại sao”, ông ấy nóiL “Hiện tại nhà mình cần tiền, trẻ con không hiểu, chúng ta sẽ chuyển tới căn nhà tốt hơn”, bảo em phải hiểu chuyện.”
Hiểu chuyện của ông nội cậu.
Lục Nan vô cùng kìm nén hô hấp, anh vừa dùng khăn ướt lau mặt giúp cậu vừa thầm chửi trong lòng.
Lục Nan gần như chưa từng chửi tục, bởi vì trước đó không ai có thể làm anh tức giận, cho dù là trong công việc, những người đó cũng sẽ sợ bủn rủn trước khi anh kịp chửi ra khỏi miệng.
Nhưng lần này thì khác, chính bởi câu nói “con phải hiểu chuyện” của một người cha chỉ luôn qua loa và không có chút trách nhiệm đó đã khiến cuộc sống sau này của Lâm Dữ Hạc phải chịu biết bao nhiêu áp lực.
Một đứa trẻ mười mấy tuổi sao có thể chịu đựng được những đả kích ấy?
Hơn nữa nếu ngay từ đầu Lâm Phong không cho Lâm Dữ Hạc hy vọng, sao cậu có thể buồn đến vậy.
Lục Nan đợi đến khi cảm xúc Lâm Dữ Hạc xuôi xuống mới tiếp tục hỏi.
“Băng cát-xét thì sao?”
“Chuyện băng cát-xét là như thế nào?”
Rõ ràng chuyện băng cát-xét còn tổn thương Lâm Dữ Hạc hơn, thế nên ngay cả khi sụp đổ cậu cũng không hé răng một lời.
Mãi đến khi bị người khác gặng hỏi, Lâm Dữ Hạc mới run rẩy vén ra tấm màn hồi ức một cách đầy khó khăn.
“Đó là... món quà sinh nhật mẹ tặng em, mẹ nói mỗi năm đến ngày sinh nhật em hãy bật nó lên nghe.”
Giọng Lâm Dữ Hạc buồn bã.
“Lúc mười hai tuổi, em sống trong nhà mẹ kế, băng cát-xét cũng được em mang tới đó.”
Kết quả con gái của mẹ kế là Ngô Hiểu Hàm nhân lúc Lâm Dữ Hạc không ở nhà đã tìm thấy và kéo dây trong băng cát-xét ra, dây bị kéo ra quá nhiều đến nỗi quấn vào người và siết cổ Ngô Hiểu Hàm.
Ngô Hân thấy vậy rất tức giận đã vứt hết băng cát-xét đi, bình thường bà ta không nói chuyện với Lâm Dữ Hạc, nhưng hôm ấy bà ta đã giáo huấn cậu tròn một tiếng đồng hồ, bảo cậu đừng gây chuyện với con gái bà, sau đó cấm cậu để những thứ nguy hiểm như vậy trong nhà.
“Băng cát-xét này...” Lâm Dữ Hạc chớp chớp mắt, những giọt lệ lại tràn ra: “Em mới nghe được hai băng.”
Cậu dụi mắt, khẽ nói: “Nếu như em cất kỹ hơn chút thì đã không có chuyện gì sảy ra rồi...”
Lục Nan dùng khăn ướt lau bờ môi khô cứng của người trong lòng, anh trầm giọng hỏi: “Là do em không cất kỹ sao?”
Lâm Dữ Hạc đang định gật đầu thì nghe thấy Lục Nan nói.
“Ninh Ninh, 6 tuổi em đã sắp xếp phòng rất gọn gàng sạch sẽ, trước giờ chưa từng để đồ bừa bãi.”
“Huống chi là đồ vật quan trọng với em như vậy.”
Lâm Dữ Hạc ngây ngẩn, động tác gật đầu của cậu cũng cứng lại.
Nhưng điều này cũng không có mấy tác dụng, cậu im lặng một hồi rồi nói.
“Cho dù thế nào thì nó cũng không thể quay lại được nữa.”
Lâm Dữ Hạc đưa tay lên che đi đôi mắt mình.
“Món quà mẹ tặng em... em làm mất rồi.”
Lục Nan ôm cậu càng chặt, anh nói: “Mẹ để lại cho em những món quà này là muốn chúc phúc cho em, Ninh Ninh.”
Anh chậm rãi nói: “Trong hai năm tôi ở đó cùng em, đã có lúc sức khỏe dì Vân không tốt, nhưng giờ dì ấy chưa từng trách em. Khi dì ấy năm trên giường, mỗi lần em chạy tới thơm dì, dì đều vui vẻ rất lâu.”
Người trong lòng anh bỗng run rẩy.
Lát sau, cậu mới nói: “Mẹ rất tốt, là em hại mẹ...”
Mẹ càng tốt, càng không trách cậu, Lâm Dữ Hạc sẽ càng khó chịu, trầm luân trong vòng lặp tự trách.
Lục Nan cũng hiểu rõ điều này.
Vết thương đã ở đó quá lâu, đã không thể nào được thay đổi chỉ bằng vài câu nói đơn giản.
Anh nhè nhẹ vỗ lưng Lâm Dữ Hạc nói: “Nhưng mẹ hy vọng em sống vui vẻ.”
Giọng mũi Lâm Dữ Hạc đã nặng thêm: “Thật sao?”
“Thật.”
Lục Nan ôm chặt cậu trong lòng mình, khẽ đặt cằm lên trên mái tóc cậu.
“Em sẽ nghe thấy thôi, tôi đảm bảo.”
Lâm Dữ Hạc đã khóc quá nhiều, lại còn liên tục nói khiến tinh thần cậu thật sự vô cùng mệt mỏi, không bao lâu sau, cậu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lục Nan ở lại thêm một lát, đến khi cậu đã ngủ sâu anh mới khẽ đặt cậu xuống giường, đắp chăn cho cậu rồi đứng dậy ra ngoài.
Anh im lặng đóng cửa lại, đến phòng khách mới lấy điện thoại ra gọi điện.
Bên kia điện thoại nhận nghe rất nhanh: “Lục tổng?”
Là Phương Mộc Sâm.
Lục Nan nói: “Lấy đồ trong tủ 18 của két an toàn số 16 ở chi nhánh Hội Bình cho tôi.”
Mệnh lệnh của anh đơn giản lại rõ ràng, Phương Mộc Sâm lập tức làm theo, nhưng anh ta lại hiếm thấy mà vi phá vỡ quy tắc của mình: “Lục tổng, cái đó vẫn chưa được khôi phục hoàn toàn...”
Lục Nan nói: “Lấy mười số đầu trước đã.”
Phương Mộc Sâm nghe xong lại hỏi thêm một câu.
“Thứ cho tôi nhiều chuyện, anh... nghĩ kỹ rồi chứ?”
Phương Mộc Sâm biết rõ trong két an toàn có thứ gì, nhưng chuyện có liên quan đến Lâm Dữ Hạc, anh ta không thể không phá vỡ quy tắc.
“Nếu Tiểu Hạc biết được...”
Thế nhưng Lục Nan vẫn rất bình tĩnh, không có chút kích động nào.
Anh bình tĩnh nói: “Để em ấy biết tôi là tên biến thái thích theo dõi em ấy, còn hơn để em ấy luôn nghĩ mình là hung thủ giết mẹ.”
“... Vâng.” Phương Mộc Sâm không nói thêm gì nữa: “Bây giờ tôi đi ngay.”
Cúp điện thoại, Lục Nan rót thêm nước ấm vào bình giữ nhiệt rồi quay lại phòng ngủ.
Anh im lặng lên giường, nghỉ ngơi cùng Lâm Dữ Hạc.
Chàng thanh niên hiếm thấy không dựa gần vào nguồn nhiệt, cậu không chui vào lòng Lục Nan như bình thường mà chỉ co người lại, tự ôm lấy mình ngủ.
——
Bọn họ đi tảo mộ vào buổi trưa, tuy sau đó đã xảy ra chút chuyện nhưng khi Lâm Dữ Hạc thật sự ngủ mới là buổi chiều, còn chưa tới chạng vạng.
Cậu ngủ sớm, tỉnh cũng sớm, nửa đêm, Lục Nan phát hiện người trong lòng mình động đậy.
Một bàn tay trắng trẻo đang mò mẫn sờ xung quanh, bị Lục Nan dùng tay nắm chặt lại.
Giọng cậu hơi khàn, chữ đầu tiên nói ra còn bị lạc đi, phải ho một cái mới nói hết được.
“Vậy em đói không?”
Lục Nan vuốt ve lòng bàn tay cậu, ân cần hỏi.
Người trong chăn lại im lặng một lúc mới thốt ra giọng khàn khàn.
“Có đồ ăn không ạ?”
“Có.” Lục Nan nói: “Nào, dậy ăn chút đi.”
Đồ ăn vẫn luôn được giữ ấm trong máy giữ nhiệt, chỉ cần lấy ra là có thể ăn được luôn. Lâm Dữ Hạc không chịu để Lục Nan bưng cơm về phòng ngủ ăn: “Không cần phiền thế đâu ạ.”
Cậu vào phòng tắm rửa mặt, sau đói tới phòng ăn cùng Lục Nan.
Thức ăn rất thanh đạm, vừa hợp với dạ dày đang khá yếu ớt của cậu. Lục Nan đưa thìa cho Lâm Dữ Hạc, anh nhìn cậu cúi đầu uống một ngụm, sau đó thấy cậu hơi cau mày.
“Có ăn được không?” Lục Nan hỏi.
Lâm Dữ Hạc gật đầu, cậu nuốt canh xuống, tiếp tục im lặng dùng bữa.
Đèn trong phòng ăn là màu ấm, chiếu trên mặt Lâm Dữ Hạc khiến sắc mặt tái nhợt của cậu trông khá hơn nhiều. Sau khi nghỉ ngơi, trạng thái của Lâm Dữ Hạc đã tốt hơn hôm qua, tuy rằng mắt còn hơi sưng, nhưng môi đã không còn khô, cũng đã khôi phục về màu hồng nhạt ban đầu.
Hơn nữa cậu cũng ăn không ít, tình hình có vẻ tốt hơn khiến anh yên tâm hơn nhiều.
Lục Nan không vội đề cập tới chuyện ban sáng, ăn xong, anh bảo cậu tới sofa trước, còn mình thì dọn dẹp sơ qua bàn ăn.
Nhưng anh vừa mới cầm bát đũa lên đã nghe thấy tiếng nôn khan bị đè nén.
Lục Nan tới phòng khách, nhưng không thấy cậu đâu mà lại phát hiện bóng lưng yếu ớt của Lâm Dữ Hạc ờ cạnh bồn cầu, ho khan một cách kịch liệt.
Lâm Dữ Hạc đã nôn hết những gì vừa ăn được.
Lúc lâu sau cậu mới ổn lại, cậu nhận lấy bình nước ấm Lục Nan đưa để súc miệng, sau đó yếu ớt đưa tay lên tay cầm để xả nước.
Lục Nan nhìn cậu, nói: “Không muốn ăn thì đừng miễn cưỡng.”
Bọn họ ra khỏi nhà vệ sinh, sắc trời vẫn rất tối, giữa đêm chỉ có ánh sáng phát ra từ căn biệt thự lẻ loi: “Em ăn không phải vì để tôi yên tâm, Ninh Ninh.”
“Đừng làm hại bản thân chỉ vì không muốn khiến người khác lo lắng nữa.”
“Không cần thiết” Lục Nan nói: “Hãy thư giãn đi.”
Anh cầm khăn ấm lau mặt giúp cậu, có điều Lâm Dữ Hạc lại muốn tự mình làm.
Lâm Dữ Hạc cũng không gật đầu đáp ứng anh, cậu nhìn khăn mặt trong tay mình, khẽ nói.
“Anh từng nói, muốn em tùy hứng một chút.”
Lục Nan gật đầu: “Ừ.”
Lâm Dữ Hạc lau mặt, sắc mặt cậu vẫn tái nhợt như cũ, giống như tuyết giá đọng lại từ lâu sẽ rất khó tan ra.
“Nhưng mà, không phải ai cũng có tư cách tùy hứng.”
Rốt cuộc cậu cũng ngẩng đầu nhìn Lục Nan, ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lùng.
“Ca ca, em không tin vào sự cứu rỗi.” Lâm Dữ Hạc khẽ lắc đầu, nói: “Em không thể tin vào nó, nếu đặt tất cả hy vọng vào một người, rồi sẽ có ngày em không chịu nổi được nữa.”
Cậu đã dùng từ vô cùng uyển chuyển, không dùng “tổn thương” và “phản bội“.
Một người nếu có được sự quan tâm khi đang bị thương, mặc kệ mọi thứ mà đánh cược đặt tất cả vào đó, chắc chắn họ sẽ bị tổn thương sâu sắc hơn nữa.
Sau khi ông ngoại và mẹ qua đời, Lâm Dữ Hạc cũng từng đặt hết mọi thứ vào ba mình.
Ngọn đèn trong căn phòng ảm đạm, ngày đông ở Tứ Xuyên cũng lạnh lẽo vô cùng. Ngoài kia gió đã nổi lên, phát ra tiếng vù vù trong đêm đông tối mịt, khiến lòng người cũng trở nên lạnh lẽo.
Bầu không khí trầm mặc lan ra khắp căn phòng, không biết kéo dài trong bao lâu mới bị phá vỡ.
“Em không tin sao?”
Lục Nan hỏi.
Anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta không ngờ. Cho dù là người tốt tính đến mấy, nếu bị từ chối mấy lần đến mức độ này cũng sẽ tức giận. ban ngày, Cảnh Chi mới nghe Lâm Dữ Hạc nói “không sao” hai lần đã tức giận vô cùng.
Nhưng Lục Nan lại không.
Đây không phải bởi anh ổn trọng, trấn tĩnh bao nhiêu, trên thực tế, sự bình tĩnh của anh hoàn toàn phát ra từ chân thành.
“Tôi tin.”
Lục Nan nói.
Anh nhìn thẳng vào mắt Lâm Dữ Hạc, chậm rãi nói.
“Bởi vì tôi đã từng được cứu rỗi.”
“Người ấy đã chống đỡ cho tôi, giúp tôi kiên cường vượt qua mọi khó khăn tới tận bây giờ.”
____________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lâm Dữ Hạc: Hơi ấm đã từng cứu rỗi em, rồi ngày nào đó cũng sẽ dành cho người khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]