Lâm Dữ Hạc khóc suốt một lúc lâu. Khó khăn lắm cậu mới chịu mở miệng, Lục Nan muốn đợi cậu thổ lộ hết những nỗi đau và vết thương trong lòng mình ra, nhưng Lâm Dữ Hạc lại kích động đến mức không thể nói hết một câu hoàn chỉnh, chỉ nhỏ giọng lặp đi lặp lại một câu, con xin lỗi.
Mẹ, con xin lỗi.
Nước mắt cậu tuôn rơi như mưa, đến mức khiến người ta bắt đầu lo cậu sẽ thiếu nước. Lâm Dữ Hạc khóc không ngừng lại được, hơi thở ngày càng gấp gáp, dồn dập, gương mặt trở nên trắng bệch, Lục Nan không thể không giơ tay ra chặn miệng cậu lại lần nữa.
Đề phòng cậu lại bị tăng thông khí.
Lòng bàn tay Lục Nan phủ lên nơi mềm mại và ẩm ướt ấy, hơi thở dưới bàn tay dồn dập không ngừng.
Những giọt nước mắt vẫn lã chã rơi xuống, đáp trên mu bàn tay đang căng chặt của anh rồi lại bắn lên.
Thứ lạnh lẽo tưởng chừng như yếu đuối ấy lại khiến người khác đau đớn khôn nguôi.
Nước mắt cứ rơi xuống rồi trượt dài trên mu bàn tay của người đàn ông, trộn lẫn với vết thương khi bảo vệ cậu, tích tụ lại thành giọt máu chảy dọc theo cánh tay anh.
Lục Nan phải mất rất lâu cùng nhiều công sức mới an ủi được chàng trai đang run rẩy không ngừng ấy, để cậu không còn cuộn tròn lại tự làm tổn thương mình nữa.
Tuy nguy hiểm, nhưng đã giúp cho Lâm Dữ Hạc chịu đựng qua khó khăn, không hô hấp quá độ nữa.
Không gian trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thoa-thuan-ket-hon-toi-muon-ly-hon-cung-khong-duoc/3552632/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.