Từ túi quần, Cảnh Chi lấy thuốc xịt đã được chuẩn bị sẵn, anh nhanh chóng lắc vài cái rồi mở nắp, nắm chặt cằm của Lâm Dữ Hạc, tách miệng cậu ra rồi xịt hai lần vào trong khoang miệng.
Thuốc xịt phát ra tiếng “xịt xịt” báo hiệu đã đưa thuốc vào thành công. Nhưng tình trạng của Lâm Dữ Hạc không tốt lên như trong dự đoán mà cậu vẫn còn thở một cách nặng nhọc, hai tay bắt đầu run lên.
Bệnh hen suyễn thường tái phát rất đột ngột, nhưng sau khi dùng thuốc xong cũng sẽ dịu xuống rất nhanh, phản ứng này của Lâm Dữ Hạc rõ ràng không đúng.
“Sao thế này?” Cảnh Chi cau mày, anh vội vàng kiểm tra thuốc: “Đây là thuốc Tiểu Hạc tự chuẩn bị mà, sao lại không có tác dụng thế này?”
Lục Nan ôm Lâm Dữ Hạc, cằm anh căng lại, môi mím chặt thành một đường thẳng lạnh băng. Anh nhìn chằm chằm Lâm Dữ Hạc, phát hiện Lâm Dữ Hạc vẫn không thể khống chế được thở nặng nhọc, ngược lại giống như càng thở thì càng mất dưỡng khí.
Hơn nữa Lâm Dữ Hạc cũng không ho, Lục Nan nhíu mày, anh cúi đầu khẽ gọi cậu.
“Ninh Ninh, thả lỏng.”
Anh không ngừng an ủi Lâm Dữ Hạc.
“Thả lỏng, khống chế tần suất hô hấp.”
Nhưng tất cả đều vô dụng, toàn thân Lâm Dữ Hạc tê cứng, cậu giống như hoàn toàn bị ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài, căn bản không nghe thấy âm thanh cạnh tai mình.
Lục Nan nhíu mày, anh giơ tay trực tiếp dùng lòng bàn tay chặn miệng Lâm Dữ Hạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thoa-thuan-ket-hon-toi-muon-ly-hon-cung-khong-duoc/3552631/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.