Lâm Dữ Hạc thật sự không ngờ được đáp án này của anh, nghe xong cậu còn bất giác hỏi theo phản xạ.
“Ai cơ ạ?”
Đến khi Lâm Dữ Hạc cảm nhận được ánh mắt của Lục Nan trên người mình, cậu mới chậm chạp hiểu ra.
Cậu hỏi ngu quá đi.
Nhưng Lục Nan vẫn rất nghiêm túc trả lời.
“Em.”
Lâm Dữ Hạc im lặng.
Điều mà cậu luôn tin sẽ không bao giờ xảy ra bỗng bị một người chứng minh bằng dẫn chứng cụ thể, khiến cậu trong phút chốc không thể tiêu hóa, cũng không thể hiểu nổi.
Bởi cậu đã ngộ nhận mình đúng quá lâu.
Lục Nan không hề giục cậu trả lời mình, anh chỉ lấy lại khăn từ trong tay Lâm Dữ Hạc, sau đó quay người đi gọi điện thoại.
Để lại Lâm Dữ Hạc đứng tại chỗ ngẩn người nghe người đàn ông bình tĩnh dặn dò trợ lý mang đồ tới.
Chẳng lâu sau chuông cửa đã vang lên. Lục Nan ra ngoài, sau đó bưng một nồi sứ đi vào.
Anh vừa mở nồi sứ ra, hương thơm ngọt thanh lập tức lan tỏa.
Là mùi lê tuyết.
“Em uống một chút đi.” Anh nói.
Lâm Dữ Hạc vừa ói xong, chiếc bụng rỗng đang truyền tới từng đợt nhức nhối khiến cậu chẳng muốn ăn uống gì. Có điều canh lê tuyết ngọt thanh dễ uống, vừa vặn dùng để súc miệng, canh không hề ngấy, còn giúp dạ dày cậu thoải mái hơn không ít.
Lâm Dữ Hạc uống không nhiều, được non nửa bát canh lê tuyết, nhưng dù sao uống vào cũng khá hơn trước đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thoa-thuan-ket-hon-toi-muon-ly-hon-cung-khong-duoc/3552633/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.